
g nghĩ tới lại là anh hai.
Anh cầm lấy điện thoại, nói: "Chuyện gì?"
"Hôm nay em có rảnh không?" Tào Ngạn Phong hỏi.
"Có ah, làm gì?"
"Ha, cuối cùng bị anh bắt được một ngày rảnh, giữa trưa đến khách sạn để chúc mừng sinh nhật cháu gái em."
"Chú, người phải dẫn Huyên Huyên đến nha!" Tào Dục Phong nghe thấy giọng của cháu gái cá nhỏ ở đầu phone bên kia kêu lên.
"Có nghe hay không, muốn tới nha!" Tào Ngạn Phong nói. "Mấy ngày hôm trước ông chủ cho anh phiếu ưu đãi, anh vừa mới nhớ đến, sau đó gọi điện hỏi ba mẹ cùng anh cả, bọn họ đều không rảnh."
"Ai bảo anh giờ mới nói."
Anh nhớ rõ cha mẹ hôm nay cùng mọi người ở khí công đoàn (đoàn tập khí công- một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh ở TQ) đi Nam Bộ chơi, anh cả vốn là người đại bận rộn, anh hai hôm nay mới nói, anh cả làm sao mà sắp xếp thời gian?
"Anh vốn là tưởng rằng sinh nhật con cái không cần huy động lực lượng, mình ở nhà làm đại khái là tốt rồi, ai biết được vừa mới khoác áo tắm anh lại tìm được phiếu ưu đãi, Huệ Linh còn mắng anh một trận, nói anh trí nhớ kém, chuyện tốt như vậy phải nói sớm một chút."
"Anh trí nhớ vốn kém còn gì". Tào Dục Phong không chút tình cảm nói: "Thời gian, địa điểm?"
Tào Ngạn Phong vội vàng báo (sao ta thấy anh Ngạn Phong toàn bị ăn hiếp không vậy, giống ta nghê…….^-^), cuối cùng còn nói : "Quà tặng cũng không cần rồi."
"Con muốn quà tặng." Cá nhỏ ở phía xa kêu lên.
"Chú nhỏ, không cần mua quà, con bé đã có quá nhiều đồ chơi rồi." Chị dâu Huệ Linh ở một bên lên tiếng.
Tào Dục Phong cười nói: "Giữa trưa đúng giờ em sẽ qua."
"Tốt." Tào Ngạn Phong cao hứng cúp điện thoại.
Quý Ly từ phòng bếp đi ra, hỏi: "Ai gọi vậy?"
"Anh hai." Tào Dục Phong tóm tắt lại cuộc đối thoại vừa rồi.
Quý Ly cười nói: "Anh hai vẫn là như cũ." Mỗi lần gần như đến lúc tổ chức rồi mới mời mọi người.
" Tật xấu này của anh ấy vẫn không đổi được."
"Chúng ta đi trước một tiếng, còn phải mua quà cho cá nhỏ." Quý Ly nói xong lại đi vào phòng bếp, làm cô lấy chân giò hun khói mới nghĩ đến tên khách sạn lát sẽ đi nghe tựa hồ có chút quen tai……
Hôm nay Giang Dĩnh Hồng hình như tổ chức Lễ Chúc Mừng tại nhà hàng đó, nghĩ đến điều này, Quý Ly không khỏi bật cười, thật đúng là thật khéo! Nhưng xem biểu tình của Tào Dục Phong, hình như căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện này, nếu như gặp thì liền gặp đi! Bằng không còn có thể làm thế nào? Nghĩ như vậy, tâm cũng buông lỏng.
Hết Chương 4
Nguyên cả buổi sáng hai người chơi đùa với bảo bối, làm ít việc nhà, thoáng cái đã đến thời gian hẹn với Ngạn Phong, trước khi đến khách sạn họ nghé qua công ty bách hóa mua quà, nhân tiện mua cho bảo bối một con thỏ bông, thấy bé quơ cánh tay kêu to, Tào Dục Phong cười đưa thỏ nhỏ cho bé.
Những ngày gần đây bảo bối luôn thích kêu to, chắc là bé nghe âm thanh của mình cảm thấy mới lạ, cho nên không ngừng phát những thanh âm, thấy dáng điệu nô nhi (nô lệ của đứa bé) của Tào Dục Phong, Quý Ly cười lắc đầu.
Chờ cả nhà ba người họ đến khách sạn, thì đã thấy bốn người nhà của Tào Ngạn Phong đã sớm ngồi vào chỗ của mình.
"Chú, cô." Cá nhỏ cùng em trai Tào Viêm Bân cười phất tay.
Quý Ly cũng cười phất tay lại, đợi đi đến gần sau đó mới đưa quà, vừa nói: "Sinh nhật vui vẻ, cá nhỏ đang từ từ lớn lên thành cá lớn rồi."
Cá nhỏ tên là Tào Giai Du, năm nay sáu tuổi, là một bé gái dễ thương.
Tào Giai Du cười khanh khách. "Cám ơn cô." Bé cười hì hì nhận lấy hộp quà.
"Không phải đã nói không cần mua quà sao?" Lý Huệ Linh vội nói. "Sẽ chiều hư nó."
"Sẽ không, mẹ, con rất ngoan." Tào Giai Du vỗ ngực bảo đảm, còn ra dáng ngưới lớn làm mọi người cười to.
Sau khi hỏi han vài câu, Tào Ngạn Phong liền nói hai người đi lấy thức ăn, tránh cho thức ăn tốt bị người khách gắp sạch, Lý Huệ Linh đưa tay bế bảo bối trên tay Tào Dục Phong, cá nhỏ lập tức vui vẻ chơi với em họ, học theo bé kêu ê a.
Tào Dục Phong đi lấy susi cùng cá sống, Quý Ly đi đến khu hải sản nấu trứng tôm, nhân tiện nhờ đầu bếp xào hai đĩa rau.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, hai nhà hoà thuận vui vẻ, nói chuyện tào lao, Tào Ngạn Phong là người vui tính hoạt bát nhất trong ba anh em, chuyên làm nóng làm không khí, có anh ở đây thị không cần lo lắng.
Giữa chừng cháu trai Tiểu Bân mắc đái, Tào Dục Phong cũng muốn đến toilet, liền ôm Tiểu Bân đi cùng, không nghĩ tới khi đi ra ngoài lại gặp Giang Dĩnh Hồng ở đối diện toilet nam.
Tào Dục Phong mặt không đổi sắc, gật đầu chào hỏi, mới nghĩ hình như cô làm lễ chúc mừng ở chỗ này.
Giang Dĩnh Hồng cũng không ngờ gặp được Tào Dục Phong, chỉ là cô rất nhanh phản ứng, nhìn thấy trong ngực anh có một bé trai, liền hỏi: "Đây là. . . . . ." Nhìn dáng vẻ của anh không giống đi tham gia lễ chúc mừng.
Tào Dục Phong ngắn gọn nói: "Cháu anh."
Giang Dĩnh Hồng chợt hiểu. "Con của anh cả hay anh hai ?"
"Anh hai." Anh ngắn gọn trả lời như cũ.
"Chào dì." Tào Viêm Bân không sợ người lạ, tự nhiên chào một tiếng.
Giang Dĩnh Hồng mỉm cười. "Chào cháu."
Tào Dục Phong không biết nên nói gì nữa, đang định rời đi, Giang Dĩnh Hồng chặn anh lại, n