Pair of Vintage Old School Fru
Không Cho Trả Lại Ông Xã

Không Cho Trả Lại Ông Xã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323173

Bình chọn: 9.5.00/10/317 lượt.

nỗi sợ hãi của mình.

"Đừng sợ! Có anh ở đây, Tinh Tinh, ngoan, đừng sợ." Tề Lãng nắm chặt tay của

vợ, dù trong lòng rất sợ, nhưng vẫn trấn an cô vợ đang đau bụng sinh.

Mặc dù đau đến mức muốn giết người nhưng thấy chồng vẫn ở bên, Uông Tinh

Tinh cũng bớt lo lắng, chẳng qua là... Trời ơi, cô còn phải đau bao lâu

nữa đây? Sao bệnh viện lại xa như vậy chứ.

Thật vất vả mới đến

được bệnh viện, Uông Tinh Tinh được y tá đỡ lên giường bệnh, chuẩn bị

đưa vào phòng sinh, nhưng đột nhiên cô ấy lại đổi ý, không chịu cho Tề

Lãng vào phòng sinh, thế là cô ấy lại tranh chấp với tiểu oan gia ngay

ngoài phòng sinh.

"Anh chê bụng em chưa đủ đau đúng không? Em nói không được là không được, em không muốn anh vào phòng sinh chung với

em, lúc em sinh con vừa xấu lại vừa chật vật, có gì đẹp đâu mà xem, Dĩ

Ân cậu giúp mình giữ anh ấy lại, mình không đồng ý cho anh ấy vào phòng

sinh, không đồng ý..." Cô ấy không muốn chồng mình nhìn thấy mình đau

đớn và chật vật, cô ấy muốn giữ hình tượng đẹp đẽ trước mắt chồng.

Uông Tinh Tinh cố chấp lại chọc giận Tề Lãng, anh không chịu được quát to.

"Uông Tinh Tinh, em là người ngu ngốc! Lúc này còn cậy mạnh. Khi chúng ta kết hôn không phải đã thề rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối

mặt, sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ? Anh không

làm được!"

"Tề Lãng..." Uông Tinh Tinh ngơ luôn tại chỗ, vừa đau vừa cảm động nước mắt cứ thế mà tràn mi. "Em nghe rõ đây, đứa

bé là con của chúng ta, anh muốn cùng em nghênh đón con chào đời." Quát

xong lại dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc, khóc thành vậy sao có sức

lực mà sinh con?" Anh vẫn không quên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt

cô, "Đi, lấy ra tự tin mà em dùng để mê hoặc anh thần hồn điên đảo,

chúng ta cùng nhau đi đánh giặc."

Uông Tinh Tinh vừa khóc vừa đồng ý với yêu cầu của Tề Lãng.

Đúng là một đôi vợ chồng khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười,

sắp vào phòng sinh rồi mà còn ầm ĩ, điều khiến người khác cảm thấy vui

mừng là ầm ĩ xong họ vẫn dựa vào nhau, đó mới là điều quan trọng.

Dung Dĩ Ân khẽ cười nhìn bóng dáng họ, cho đến khi cửa phòng sinh hoàn toàn

đóng lại, một mình cô ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện lẳng lặng chờ

đợi.

Xung quanh đều yên tĩnh, nhưng tai của Dung Dĩ Ân không ngừng vang lên những câu nói của học trưởng Tề Lãng.

Uông Tinh Tinh, em là người ngu ngốc! Lúc này còn cậy mạnh. Lúc chúng ta kết hôn không phải đã thề rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối

mặt, sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ? Anh không

làm được!

Sao anh có thể để em một mình cô đơn sinh con được chứ? Anh không làm được!

Anh không làm được!

Học trưởng Tề Lãng nói không sai, một mình sinh con rất cô đơn, rất đáng

sợ, Dung Dĩ Ân còn nhớ rõ cái đêm năm trước, vì Bách Mộ Khắc đi công tác ở Mỹ, một mình cô nằm trên phòng sinh, bị đau đớn hành hạ đến chết đi

sống lại, chứ tưởng rằng mình sẽ chết, thật vất vả mới sinh được một cặp con trai.

Lần đầu tiên nhìn thấy các bé, khuôn mặt cả hai đều

đầy nếp nhăn, cô khích động bật khóc thật lớn, khiến dì quản gia đi theo cô đến bệnh viện sợ hãi.

Bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười, lúc ấy thì lại khóc cả ca nước mắt.

Dung Dĩ Ân vẫn chờ ở bên ngoài, cho đến khi Uông Tinh Tinh thuận lợi sinh em bé rồi được đưa về phòng bệnh cô mới rời đi.

Nghe cô y tá nói, đôi vợ chồng dở hơi kia khi nghe được tiếng em bé khóc, vì quá cảm động cũng khóc theo, khiến bác sĩ phải thở dài, trực tiếp phong họ là gia đình thích khóc.

Cãi nhau cũng là một loại hạnh phúc? Uông Tinh Tinh và học trưởng Tề Lãng chính là ví dụ tốt nhất.

Nếu như cô nói cô rất hâm mộ cách sống chung của họ, có phải cô quá tham lam không?

Nhưng thật sự cô rất hâm mộ...

Ra khỏi bệnh viện, ngẩng mặt nhìn những vì sao trên trời, Dung Dĩ Ân không có bảo tài xế tới đón cô, một mình cô bắt xe buýt đi vòng quanh thành

phố, sau đó mới về khu chung cư cao cấp.

Lúc ở bệnh viện cô không thấy đói, nhưng khi xuống xe buýt lại cảm thấy dạ dày trống rỗng, Dung

Dĩ Ân nhìn đồng hồ đeo tay - mười giờ tối.

Trời ạ, trễ vậy rồi

sao, khó trách cô cảm thấy đói. Cô nhanh chóng đi về nhà, vừa nghĩ điều

đầu tiên khi cô vào nhà đó là nấu cho mình một tô mì, vừa đưa tay lên gõ gõ cái đầu mơ hồ của mình.

Quẹt thẻ ra vào xong Dung Dĩ Ân liền bước vào thang máy đi lên lầu.

Mỗi hộ gia đình sẽ ở một lầu trong tòa nhà cao cấp này, hơn nữa cũng không

có nhiều gia đình ở đây, mỗi gia đình có thẻ từ riêng để đi thẳng lên

tầng của mình, độ an toàn ở đây rất cao.

Khi đi ra khỏi thang

máy, tay phải với lấy chìa khóa trong túi xách ra, Dung Dĩ Ân vừa ngẩng

đầu liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay trước cửa nhà, cô ngơ

ngác đứng im tại chỗ.

"Mộ Khắc"

Nghe thấy có người gọi mình, Bách Mộ Khắc xoay người lại, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, làm người khác vừa kính vừa sợ.

Hầu như mỗi lần thấy khuôn mặt này tim Dung Dĩ Ân đều không tự chủ được đập thình thịch.

Uông Tinh Tinh luôn nói anh không chỉ mặt lạnh, giọng nói cũng lạnh, gương

mặt lạnh giá nhìn sao cũng cảm thấy k