
năm qua và tình cảm bấy lâu của cô
vậy.
Bưng cốc nước mật ong ra, Nhiếp Lạc Ngôn mới biết Trình Hạo đã ngả người xuống ghế ngủ thiếp đi rồi. Hơi thở nặng nề, dáng vẻ càng
lúc càng trầm mặc, giữa hai lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Cô vừa tìm được một chiếc chăn đắp cho cậu thì có tiếng chuông cửa.
Nghiêm Thành mua rất nhiều đồ ăn tới, lần lượt cất vào tủ lạnh, sau đó mở rèm
cửa, dọn dẹp đống lon bia bừa bãi ở trên bàn, rồi cất hết những lon chưa bật nắp.
“Lúc mới phát hiện cậu ấy mắc chứng trầm cảm, cũng như thế này sao?”, Nhiếp Lạc Ngôn đứng phía sau thắc mắc.
Nghiêm Thành nghĩ một lát rồi đáp: “Lúc đó cậu ấy mới học cấp ba, chưa biết hút thuốc, uống rượu”.
Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ ngàng: “Cấp ba sao?”.
“… Đúng vậy.”
“Rốt cuộc vì sao?”, cô nhíu mày nhìn Nghiêm Thành, “Lúc đó mới mười mấy
tuổi, sao có thể mắc chứng trầm cảm được?”. Điều này đối với cô mà nói,
thực sự vô cùn khó hiểu.
Dừng tay đang lau dọn kệ bếp, Nghiêm
Thành quay đầu lại nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy dường
như anh đã rất do dự, ánh mắt ẩn giấu sau đôi kính khẽ lóe sáng, mãi sau đó mới hạ quyết tâm, nói: “Khi ấy có một bạn học qua đời, cái chết của
người đó đã tác động mạnh tới tất cả bọn mình, quan hệ giữa Trình Hạo và người ấy vô cùng thân thiết”.
“… Là sao?”, Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một lát, rồi đột nhiên hỏi tiếp: “Anh có biết Tiểu Lộ là ai không?”.
Ai ngờ Nghiêm Thành lại sững người, nét mặt trở nên vô cùng kỳ quặc, anh hỏi lại: “Em nghe được cái tên này từ đâu?”.
Cô vẫn chưa nhận ra điều gì, quay đầu nhìn người đang nửa tỉnh nửa say ngủ trên sô pha kia, “Cậu ấy vừa nói. Nên em nghĩ…”. Cô tự nhủ, nếu như có
thể, hiện giờ người có thể cứu được Trình Hạo ra khỏi tình trạng này có
lẽ không phải là cô, mà là người con gái tên là Tiểu Lộ kia.
Nghiêm Thành im lặng.
Căn phòng yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường, tích
tắc, tích tắc, rất khẽ nhưng lại theo quy luật, rõ ràng như từng nhịp gõ vào tim.
Thực ra trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn cũng có chút chấn
động, bởi cuối cùng cô cũng nghe thấy Nghiêm Thành mở miệng, giọng anh
trầm như tiếng vọng từ vực sâu của hang núi: “Chu Hiểu Lộ, chính là cô
bạn học cấp ba ấy”.
Cơn gió nhẹ khiến bóng cây lay động, những
cành lá tươi non xào xạc, ánh nắng loang lổ in trên bệ cửa, thời khắc đó dường như thời gian chuyển động, quay về quá khứ.
“Anh, Trình
Hạo và cả Hiểu Lộ, ba người bọn anh thân nhau từ nhỏ. Bắt đầu lên mẫu
giáo bọn anh đã học cùng lớp, lại đều sống trong một khu, nên có thể coi là những người bạn thanh mai trúc mã. Lúc đó bố mẹ của Trình Hạo vì
công việc phải chuyển tới vùng khác, nên cậu ấy sống cùng cô. Từ nhỏ
Trình Hạo đã tinh nghịch nhưng rất thông minh, mặc dù hay trốn học, đánh nhau, nhưng kỳ thi nào cũng đạt điểm tối đa, các thầy cô rất đau đầu vì cậu ấy. Cô của Trình Hạo bình thường cũng rất bận nên không có thời
gian chăm lo cho cháu, thỉnh thoảng nhớ tới mới đốc thúc cậu ấy tập đàn. Anh còn nhớ, có một dạo cậu ấy rất ít khi về nhà ăn cơm, tan học xong
là cùng cả đám bạn đi chơi, mãi tới tối mịt mới về.
Đôi khi cũng tới nhà Hiểu Lộ, bởi họ ngồi cùng bàn. Kể cũng lạ, quãng thời gian từ
tiểu học đến trung học, phần lớn họ ngồi cùng một bàn. Hai người chơi
với nhau rất tự nhiên, như thể anh em vậy, mẹ Trình Hạo lại là bạn học
của mẹ Hiểu Lộ, nên nhà họ Chu luôn quan tâm, yêu quý và đối đãi với cậu ấy như con cái trong nhà… Sau này lớn lên, mối quan hệ giữa bọn anh vẫn tốt, đặc biệt là hai người bọn họ, tình cảm tới mức khiến những người
xung quanh cũng phải đố kỵ, nên thường bị đám bạn học đàm tiếu, giống
như cách nói bây giờ là tung tin đồn nhảm nhí ấy. Các bạn học nói Trình
Hạo yêu Chu Hiểu Lộ, cũng có người nói Chu Tiểu Lộ thích Trình Hạo, bởi
cả hai đều ưu tú và đạt thành tích cao trong học tập, hơn nữa còn có tài nghệ, một người biết đánh piano, người kia thì vẽ tranh rất đẹp. Ngoài
ra Hiểu Lộ còn biết kéo violon, trong các tiết mục văn nghệ của trường,
hai người luôn diễn cùng nhau. Có lẽ, đám bạn học đều cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
Đối mặt với những tin đồn như vậy, họ vẫn như
ngầm nhất trí lựa chọn cách phớt lờ, chẳng thừa nhận cũng không phản
bác. Nói ra lúc đó anh cũng ngốc thật, hoàn toàn không nhận ra mối quan
hệ của Trình Hạo và Hiểu Lộ, anh còn thực sự cho rằng họ chỉ là bạn bè
chơi với nhau từ nhỏ, chưa bao giờ hoài nghi. Mãi tới học kỳ một năm lớp Mười hai…”
Dòng ký ức tới đây chợt dừng lại, sự tĩnh lặng vô bờ bến dẫn dắt tinh thần Nhiếp Lạc Ngôn quay trở lại, cô có vẻ hơi hoảng
hốt, hồi hộp hỏi: “Học kỳ một năm lớp mười hai đã xảy ra chuyện gì?”.
Thực ra trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn đã dự cảm chẳng lành, có thể mơ hồ đoán
được sự việc tiếp theo. Quả nhiên, Nghiêm Thành dừng lại một lát, rồi
nói tiếp: “Vào năm học mới chưa được bao lâu, Hiểu Lộ bị bệnh phải nằm
viện. Cụ thể bệnh tình như thế nào thì không ai hay biết, thầy cô giáo
chỉ nói cô ấy sẽ nghỉ học một thời gian. Bọn anh tới viện thăm mà chẳng
hỏi thêm được gì, có điều anh và Trình Hạo đều biết bệnh của cô ấy không hề nhẹ, bởi ngày