
m. Người ta vẻ mặt nhiệt tình chân thành với anh, anh lại mang vẻ mặt ngạo mạn cùng miệt thị.
Bạc Tể Xuyên không có đáp lại ánh nhìn chăm chú của Phương Tiểu Thư, anh tất nhiên là đang tức giận vì lời nói đả thương người của Phương Tiểu Thư, anh đối xử với cô như vậy, cô ngược lại cảm thấy yên tâm rất nhiều, cảm giác áy náy trong lòng không hề mãnh liệt đến mức cô đứng không nổi như trước.
Phương Tiểu Thư hít vào một hơi, đi phòng bếp rửa tay rồi quay lại, cùng Bạc Tể Xuyên đi nhà ăn ăn cơm.
Hôm nay bầu không khí lúc ăn cơm thực vui sướng hoà thuận vui vẻ, trên mặt Bạc Tranh đều khó được hiện lên ý cười rõ ràng, khi hắn gắp đồ ăn ôn hòa nói: "Hôm nay dì Nhan của các ngươi thắng không ít, cho nên làm thêm đồ ăn cho chúng ta."
Bạc Tể Xuyên tượng trưng ngoéo khóe miệng một cái liền mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn cơm, anh máy móc gắp đồ ăn, hoàn toàn không có ý đồ khích lệ tài nấu ăn của Nhan Nhã.
Phương Tiểu Thư cúi mặt im lặng ăn, không nhiều lắm nói cũng không nhìn loạn chung quanh, thực bo bo giữ mình. Nhưng cố tình cô chính là bo bo giữ mình như thế lại thành công cụ để mọi người nói sang chuyện khác, hơn nữa còn bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhan Nhã không biết là cố ý vẫn là vô tình, bỗng nhiên mở miệng đến một câu: "Đúng rồi Tiểu Thư, thời gian con cùng Tể Xuyên kết hôn cũng không tính ngắn, trong bụng có động tĩnh sao?"
"..." Cả người Phương Tiểu Thư sửng sốt khi bị hỏi lời này, nhẹ buông tay chiếc đũa liền rơi xuống dưới gầm bàn, mặt cô không chút thay đổi nói một tiếng "Thực xin lỗi" liền xoay người nhặt lại, khi đứng thẳng dậy ánh mắt nhìn gần chân dài của Bạc Tể Xuyên bị quần dài màu đen che khuất, tâm tình càng trở nên phiền muộn chua xót, vì thế sau khi cô nhặt lên chiếc đũa liền đặt ở trên bàn trực tiếp mở miệng xin phép về phòng.
"Con ăn no rồi, ba cùng dì Nhan mọi người từ từ ăn, con đi lên phòng nghỉ ngơi trước." Phương Tiểu Thư cúi người chào Bạc Tranh, xoay người ra khỏi nhà ăn, mệt mỏi đi lên tầng hai, hai chân thật giống như bị tiêm vào thuốc làm suy yếu giống như ngay sau đó sẽ bị ngã xuống.
Bạc Tể Xuyên vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, anh là người bình thường đều câu nệ nghiêm túc, anh có khả năng tự chủ rất mạnh, cực kỳ hiểu được khắc chế chính mình cũng đặc biệt mẫn cảm, để ý sự biến hóa của người khác cùng ánh mắt của người ngoài, kỳ thật nói trắng ra là cũng chính là một kĩ năng.
Anh thực thông minh hơn nữa phản ứng rất nhanh, từ khi Phương Tiểu Thư đi ra bệnh viện cũng rất không thích hợp, điều này rất khó không cho người ta liên tưởng đến một ít chuyện tình khiến người ta rất phiền não.
Bạc Tể Xuyên chờ Phương Tiểu Thư biến mất tại cầu thang mới quay đầu lại, không rên một tiếng tiếp tục ăn cơm, Nhan Nhã thấy anh như thế, xấu hổ xin lỗi: "Ngượng ngùng Tể Xuyên, dì cũng không có ý tứ khác, buổi chiều cùng nhóm phu nhân này đánh bài, nhìn thấy dì Chu mang theo cháu trai đến, bỗng nhiên đã nghĩ đến chuyện này... Dì nghĩ đến đây là chuyện tốt cho nên mới..." Bà ta giống như không biết nên giải thích như thế nào, khó xử nhìn về phía Bạc Tranh.
Bạc Tranh chăm chú nhìn Bạc Tể Xuyên một lúc, quan sát đến phản ứng của anh, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện này dì Nhan của con nói cũng đúng, vấn đề này cha cũng có vẻ để ý, tuổi của cha cũng không nhỏ, Yến Thần còn nhỏ, thế lực của nhà họ Bạc cũng rất lớn, cha chờ không nổi, con là trụ cột duy nhất của cha, thêm sức lực đi, cha hy vọng tại trước khi cha mất có thể thấy con cái của con sinh ra."
Bạc Tranh vừa nói ra lời này, không khí ở nhà ăn lập tức trở nên nặng nề, Nhan Nhã chăm chú nhìn hắn, dường như không rõ hắn vì sao nói như vậy.
Đúng vậy, tuổi của Bạc Tranh tuy rằng không nhỏ, nhưng là còn không đến mức tùy lúc tiến vào quan tài, nhìn qua thân thể của hắn cũng khá cường tráng, chính là tinh thần không tốt lắm mà thôi, như thế nào liền xả đến chuyện "Chợp mắt" đâu?
Nhan Nhã hơi nhếch môi, gục đầu xuống không hề nói câu nào, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nói thật, cho tới hôm nay bà đi đến bước này một điểm cũng không hối hận, tuy rằng năm đó hắn không tự nguyện lấy bà, lại càng không là thật yêu bà mới kết hôn, nhưng bà cũng không hề hối hận. Cho dù giờ phút này ở trong lòng hắn bà cũng không phải người vợ chân chính của hắn, bà cũng không hối hận năm đó làm như vậy.
Chỉ cần Nhan Nhã bà còn sống, vậy bà chính là người của nhà họ Bạc, nếu bà đã chết, vậy cũng muốn làm quỷ của nhà họ Bạc.
Bạc Tể Xuyên im lặng thật lâu, lâu đến đồ ăn nước canh đều lạnh, anh mới buông xuống chiếc đũa, đứng lên hai tay chống bàn nhìn về phía trước nói: "Đã ngài đều nói như vậy, ngày mai ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra, nhìn xem chính mình có phải bị bệnh hay không." Anh nói xong xoay người bước đi, sau khi đi ra nhà ăn anh còn lễ phép vì người ở bên trong đóng cửa lại, khi đóng cửa mắt cũng không nâng xa cách nói, "Mọi người ăn cơm vui vẻ."
Bạc Tranh lẳng lặng cánh cửa phòng ăn khép lại, thật giống như không có nghe ra sự lạnh lùng cùng xa cách trong giọng nói của Bạc Tể Xuyên, bắt đầu động tác thật lâu không tiếp tục từ lúc trước