
cô có bao nhiêu thánh mẫu, cô chính là hy vọng tương lai Bạc Tể Xuyên không cần có tiếc nuối, nếu Bạc Tranh thật sự có vấn đề gì, mà anh là người cuối cùng mới phát hiện, lấy tính cách của Bạc Tể Xuyên như vậy, cho dù là với Bạc Tranh cũng sẽ vô cùng áy náy đi.
Bạc Tể Xuyên tự nhiên hiểu được dụng tâm của cô, sau khi yên lặng đồng ý liền đứng dậy ra ngoài.
Phương Tiểu Thư không yên bất an chờ ở trong phòng, ở trong tivi đang chiếu tin tức thời sự, các loại tin tức tập kích khủng bố trong và ngoài nước liên tiếp không ngừng, cũng không có thể làm cho người ta vui vẻ một chút.
Nếu Bạc Tranh thật sự gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ đâu?
Kỳ thật Phương Tiểu Thư không phải không nghĩ tới vấn đề này, nhưng người cô gả cho là Bạc Tể Xuyên, trong nhà anh như thế nào không có quan hệ lớn với cô, hơn nữa anh cũng không phải loại đàn ông dựa vào cha mình đến hoàn thành tất cả.
Mỗi một phân tiền mà anh tiêu, cùng với thân phận địa vị mà anh có được bây giờ, tất cả đều là dựa vào sự cố gắng của anh.
Mặc dù ngay từ đầu có thể là anh mượn dùng bàn đạp tiện lợi của Bạc Tranh mà có một cái cơ hội tốt để thi triển tài hoa, nhưng đi đến từng bước này anh đã muốn là một kiểm sát trưởng đủ tư cách được tất cả mọi người tán thành.
Những lo lắng này của Phương Tiểu Thư, Bạc Tể Xuyên cũng không phải không có.
Mặc dù ở trong lòng anh thủy chung không thể hoàn toàn tha thứ người cha này, nhưng từ khi ông ta bỗng nhiên vòng vo tính tình bắt đầu tiếp nhận Phương Tiểu Thư, còn trợ giúp anh đem sự kiện đó kéo tới tay giải quyết, anh cũng đã không ghi hận ông ta nhiều như trước kia.
Khi Bạc Tể Xuyên xuống tầng, Bạc Tranh còn đang ở trong phòng khách thu thập này nọ, ông sẽ không dừng lại lâu lắm, tham gia tiệc rượu đầy tháng xong sẽ bay trở về thủ đô, thủ đô còn có rất nhiều chuyện chờ ông xử lý.
Bạc Tể Xuyên nhìn thân hình rõ ràng gầy yếu rất nhiều so với trước kia của ông, lại liên tưởng đến vấn đề mà Phương Tiểu Thư phát hiện, không nhịn được hơi nhếch môi.
Nếu Bạc Tranh thật sự rời đi, Bạc Tể Xuyên chỉ sợ sẽ không rất dễ chịu. Sự lo lắng của Phương Tiểu Thư là tuyệt đối có khả năng, bởi vì đây dù sao cũng là người cha cho anh sinh mệnh, vất vả dưỡng dục anh mấy chục năm.
Khi Bạc Tranh đang sửa sang lại này nọ, nghe được có tiếng bước chân liền quay đầu lại, khi ông nhìn đến là Bạc Tể Xuyên từ trên tầng đi xuống dưới, liền lại quay đầu lại, thực tùy ý hỏi: "Đã muộn thế này như thế nào còn không ngủ, ngày mai còn có rất nhiều việc đâu, nhưng đừng làm lỗi."
Xưa nay Bạc Tranh đã như vậy, tại trên bất cứ sự tình gì đều dặn anh thận trọng cẩn thận, không cần làm lỗi, do đó dưỡng thành thói quen tốt cân nhắc rồi sau đó làm được của anh.
Trong lòng Bạc Tể Xuyên thật phức tạp, hai tay đút túi đi đến bên người ông ta, giúp ông ta sửa sang lại những đồ cần mang, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Gần nhất thân thể thế nào? Ở bên kia ăn không tốt sao? Xem ngài có vẻ gầy."
Động tác của Bạc Tranh dừng một chút, lập tức vô cùng tự nhiên đáp lại: "Này không phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cần kiệm tiết kiệm không dư thừa đồ ăn thôi, mỗi lần cũng không làm nhiều đồ ăn, một người ở, cũng rất khó sẽ không lười."
Bạc Tể Xuyên không thay đổi sắc mặt quan sát Bạc Tranh, khí sắc của ông ta cũng không tốt, nhưng ông dùng tinh thần cố gắng nói chuyện bằng giọng nói vững vàng hơn làm cho người ta một loại cảm giác ông chính là hơi mệt mỏi, nhưng kỳ thật tốt lắm. Nhưng cụ thể có khỏe không, chỉ có chính ông ta rõ ràng nhất.
Bạc Tể Xuyên cảm thấy mình cùng Bạc Tranh người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong quan trường so với vẫn là nộn một chút, vì thế cũng không có gì quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý đồ đến của mình: "Thân thể của ngài có phải có cái gì không thoải mái hay không? Video mà ngài gửi tới lần trước là quay ở trong bệnh viện đúng không?"
Bạc Tranh nhất thời dừng tay đang sửa sang lại này nọ, hơi xấu hổ cùng không biết làm sao sững sờ.
Bạc Tể Xuyên thấy phản ứng của ông như thế, tự nhiên biết băn khoăn của Phương Tiểu Thư đã trở thành sự thật, anh không khỏi có chút phiền chán nói: "Nếu ngài sinh bệnh phải đi chữa trị đi, không cần gắng gượng, bằng không thân thể không thoải mái là muốn làm cho trong lòng ai không thoải mái?!"
Lời nói của Bạc Tể Xuyên hơi kịch liệt, nói xong chính anh liền hối hận trước, lập tức sửa lời nói: "Thực xin lỗi, con hơi kích động, con không có ý tứ kia..."
Bạc Tranh trấn an vỗ vỗ vai anh, thấp giọng nói: "Cha biết."
Bạc Tể Xuyên mệt mỏi bụm mặt ngồi vào một bên trên sofa, Bạc Tranh rõ ràng cũng đặt này nọ xuống ngồi vào phía đối diện anh, ông tựa vào trên lưng sofa nhìn con trai của mình, thần sắc mang theo một cỗ hoài niệm cùng lưu luyến.
"Con đã muốn nhận ra, cha cũng sẽ không giấu giếm nữa." Bạc Tranh chậm rãi nói, "Năm trước kiểm tra ra, vẫn là vấn đề về trái tim, cũng không nghĩ có thể kiên trì lâu như vậy, tại thủ đô phát tác qua một lần, ở bệnh viện một đoạn thời gian, hiệu quả trị liệu không sai, cho nên bây giờ xuất viện."
Bạc Tể Xuyên kinh ngạc nhìn ông, sau một lúc