Khống Chế Dục

Khống Chế Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323990

Bình chọn: 10.00/10/399 lượt.


"Em cứ việc mua, ăn hết mình, anh không biết liền không có việc gì, nếu anh đã biết, anh liền điều tra bọn họ." Anh nói sát tại lỗ tai cô câu nói hơi nặng nề này, nói xong liền rút về đến trên ghế, đem tầm mắt

chuyển tới trên giường trẻ con, vô cùng thân thiết lấy ngón tay chọc chọc vào mặt của cô con gái bảo bối của anh.

Về phần người con trai nằm ở bên kia, vốn không có vinh hạnh này.

Phương Tiểu Thư bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Bạc Tranh trước khi sinh sản, vì thế liền vội nói cho anh phát hiện của mình: "Đúng rồi, em nói với anh, cái video bố phát lúc trước anh còn nhớ rõ sao?"

Bạc Tể Xuyên không quay đầu, cong thắt lưng dùng cái trán cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái anh, nhẹ giọng phát ra một cái chữ "Ừ".

Phương Tiểu Thư bỗng nhiên có cảm giác bị vắng vẻ, có chút không hờn giận thu hồi tầm mắt không quan tâm anh, cũng không thèm nói tiếp.

Bạc Tể Xuyên phía sau mới phát hiện vợ của mình đang cáu kỉnh với anh, hơi bất ngờ quay đầu sang, buồn bực hỏi: "Như thế nào không nói? Có phải anh lại phạm sai lầm hay không?"

Phương Tiểu Thư cười lạnh một tiếng: "Anh còn có nhận thức rất khắc sâu với chuyện mình hay mắc sai lầm."

Bạc Tể Xuyên biết nghe lời phải gật đầu: "Đúng vậy, trên công tác cho tới bây giờ anh sẽ không mắc phải sai lầm, nhưng tại chỗ này của em chỉ cần không chú ý một chút anh sẽ mắc sai lầm, cho dù không là lỗi của anh, đến cuối cùng anh cũng phải thừa nhận sai lầm."

Phương Tiểu Thư hơi nhếch lông mi nhìn anh: "Nghe qua hình như anh có câu oán hận?"

"Không có." Bạc Tể Xuyên nghiêm túc nói, "Thực sự không có, em đừng miên man suy nghĩ, em xem sắc mặt của em thật không tốt." Anh ngẩng đầu nhìn về phía túi truyền nước, lập tức nói sang chuyện khác nói, "Nên đổi thuốc." Anh ấn nút gọi y tá, trong nháy mắt y tá liền tiến vào, dọa Phương Tiểu Thư nhảy dựng.

Y tá đỏ mặt chải vuốt một chút tóc của mình, cầm túi thuốc lại đây giúp Phương Tiểu Thư đổi tốt, trong lúc đổi thuốc càng không ngừng liếc mắt đưa tình với Bạc Tể Xuyên, bộ dáng đó muốn nhiều đáng ghét có bao nhiêu đáng ghét.

Phương Tiểu Thư nhịn không được hỏi Bạc Tể Xuyên trước mặt y tá: "Anh là ma-nơ-canh sao?"

"Cái gì tô?" Bạc Tể Xuyên khó hiểu hỏi lại, cách y tá cùng cô xa xa nhìn nhau.

Phương Tiểu Thư hơi liếc liếc mắt y tá một cái, lại nhìn anh, Bạc Tể Xuyên đem ánh mắt của cô thu hết vào đáy mắt, sắc mặt trở nên rất khó nhìn.

Sau khi y tá thay thuốc xong lưu luyến không rời cẩn thận mỗi bước đi rời đi, Bạc Tể Xuyên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho viện trưởng của bệnh viện thành phố Nghiêu Hải, cũng là không có chuyện gì lớn, chính là thay đổi một người y tá có kinh nghiệm lớn tuổi một chút đã kết hôn.

Viện trưởng của bệnh viện thật thoải mái, rõ ràng trực tiếp đem y tá trưởng phái tới phục vụ cho bọn họ, vì thế thẳng đến ngày thứ ba ra viện, Phương Tiểu Thư cũng chưa lại nhìn gặp vị y tá nữ có lòng dạ xấu kia.

Ngồi trên ghế sau rộng mở của xe địa hình, Phương Tiểu Thư cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ mà Bạc Tể Xuyên ôm đưa cho cô, bây giờ đứa bé còn nhỏ không thể thấy gió, ôm vào trong xe ấm áp, mới dám đem mặt của đứa bé lộ ra hít thở không khí.

Bạc Tể Xuyên đem con trai cùng con gái đều giao cho Phương Tiểu Thư ngồi ở ghế sau, theo sau chính mình liền sải bước đi đến chỗ điều khiển, Nhan Nhã cùng Lưu tẩu cũng đến hỗ trợ, nhưng một chiếc xe không đủ ngồi, cho nên anh rõ ràng làm cho hai người bọn họ tự mở ra một chiếc.

Bạc Tể Xuyên nhanh chóng đóng xong cửa ở ghế điều khiển, nghiêng người đến ghế sau nhìn nhìn đứa nhỏ, thấy bọn họ đều ngủ rất say sưa không khóc cũng không nháo, liền yên tâm.

Anh ngẩng đầu còn thật sự nhìn Phương Tiểu Thư đang đặt đứa bé đến vị trí thoải mái, cô vừa mới sinh sản xong, trên mặt còn có một chút thịt khi mang thai còn thừa, nhưng chỗ thịt này phân bố thực đều, chẳng những không hiện người béo, ngược lại còn hấp dẫn hơn so với ngày xưa.

Tóc dài mềm mại, làn da trắng nõn, nâng ngực eo nhỏ...

"Ho ho." Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên che miệng ho hai tiếng, rút ra khăn tay giả vờ giả vịt xoa xoa cái mũi.

Phương Tiểu Thư khẩn trương nhìn về phía anh, vội vàng nói: "Có phải anh bị cảm hay không? Bị cảm nhưng cách đứa nhỏ xa một chút..."

"Không có." Bạc Tể Xuyên khóe miệng run rẩy giải thích nói, "Chính là bỗng nhiên muốn hắt xì." Nói xong hiển nhiên hết lời để nói, đánh gãy lời nói cô đang định nói ra, nói thẳng, "Đi rồi, xem đứa bé cho tốt."

Thấy anh muốn lái xe, Phương Tiểu Thư cũng không nói cái gì nữa, ôm đứa nhỏ thật tốt, làm cho anh có thể chuyên tâm lái xe.

Con đường về nhà coi như thuận lợi, không kẹt xe, cũng không có gì ngoài ý muốn, đến cửa nhà, Bạc Tể Xuyên trực tiếp đem xe dừng ở bên cạnh cửa lớn, sau khi mở ra cửa nhà mới mở ra của sau, tiếp nhận con trai mà Phương Tiểu Thư đưa tới ôm vào trong ngực, bước nhanh đi vào trong nhà, tránh đi gió bên ngoài.

Kỳ thật thời tiết tháng chín đã muốn không lạnh, còn thực ấm áp, là thời tiết tốt, nhưng Bạc Tể Xuyên là người chẳng những yêu cầu nghiêm khắc với mình còn yêu cầu người khác thật nghiêm khắc tự nhiên sẽ không vi


The Soda Pop