Insane
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327002

Bình chọn: 10.00/10/700 lượt.

a lại – Jay cuời khà khà nheo mắt nhìn Lăng Phong đáp trả.

Bảo Phuơng nghe đến hai từ “ mờ ám” thì nguợng chín cả nguời, cô bị nghẹn chính nuớc bọt của mình, ho sặc sụa (Truyen tinh từ: truyennganplus). Lăng Phong tức giận ném ánh mắt giết nguời về phía Jay. Nhưng chỉ tổ khiến Jay cuời khoái trá thêm mà thôi.

- Nói đi – Lăng Phong không kiên nhẫn với trò trêu chọc của Jay bèn nói nghiêm túc.

Jay cũng không trêu chọc nữa hắng giọng nghiêm túc cầm tài liệu trong tay mình đưa cho Lăng Phong. Lăng phong đón lấy số tài liệu đó luớt so qua một cái rồi ngẩng đầu nhìn Jay hỏi:

- Điều tra chính xác rồi à.

- Mất khá nhiều máu mới điều tra ra đó – Jay gật đầu khẳng định.

- Tốt, cám ơn .

Bảo Phuơng nghe hai nguời họ đối đáp với nhau thì tò mò khẽ liếc nhìn tài liệu trên tay Lăng Phong nhưng nằm trong tầm mắt cô. Nguời trong hình đi kèm với số tài liệu kia chính là ông Vuơng, nguời gác cửa. Cô hơi ngay nguời một chút, nhìn tấm hình đó, ông ta có vẻ gì đó hơi khác.

Cô cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, giật mình nhìn lên chạm ngay ánh mắt Lăng Phong, Bảo Phuơng xấu hổ lí nhí nói:

- Em không cố ý xem trộm.

Nhưng Lăng Phong không có chút gì là khó chịu khi bị nhìn trộm mà còn đưa số tài liệu trên tay mình cho cô, cuời nói:

- Là giúp em điều tra một chút việc, vốn là sẽ đưa cho em xem mà. Cứ tự nhiên.

Bảo Phuơng chớp mắt nhìn Lăng Phong, cô nhớ lại đem qua cậu có nói, có việc muốn thông báo với cô. Nhưng tối qua cô mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, vẫn còn chưa kịp hỏi là chuyện gì. Linh tính mách bảo là điềm không lành, cô vội vàng cầm lấy số tài liệu đó đọc.

Những gì ghi trên tài liệu đó khiến Bảo Phuơng thở gấp không gnừng. Sự thật quá bất ngờ, khiến cô không chấp nhận nổi.

Trong hình, ông Vuơng, nguời gác cổng ít lời, nghiêm nghị, rất cẩn thận lại chính là ông chủ thật sự của đám nguời vừa bị bắt kia. Bảo Phuơng từng quan sát thăm dò ông ta rất nhiều, cô luôn cảm thấy nguời đàn ông này rất trầm lặng, ngoài việc luôn nghiêm khắc với việc ra vào của mọi nguời. Chỉ bảo vài việc lặt vặt hoặc huớng dẫn và sắp đặt mọi việc theo theo yêu cầu của ông chủ thì ông ta hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thuờng cả.

Hoá ra ông ta có rất nhiều thân phận để che dấu thân phận thật sự của mình. Lần truớc, sau khi truy quét đuợc lô hàng, các trinh sát đã tập kích vào trong ngôi nhà tì kiếm thông tin, họ chỉ thấy ông ấy là nguời làm như bao nguời khác. Không ngờ lại để sổng tên trùm buôn lậu vũ khí như thế.

Rốt cuộc Bảo Phuơng đã hiểu cái cảm giác khác lạ khi nhìn tấm hình của ông ta là gì rồi. Trong tấm hình, ông ta toả ra một sự nguy hiểm tột độ.

Bảo Phuơng tức giận siết chặt mấy tờ giấy trong tay mình.

- Tới giờ rồi, mình phải đi đây – Jay nhìn đồng hồ nói, miễng rẽ thành một đuờng cong chế giễu – Hai nguời cứ tiếp tục chuyện khi nãy đi.

Nói xong Jay vội vã lui ra truớc khi bị Lăng Phong ném gối vào nguời.

- Anh có điều tra ra đuợc ông ta hiện giờ đang trốn ở đâu không? - Bảo Phuơng ngẩng đầu nhìn Lăng Phong đáy mắt long lanh đầy hy vọng.

Lăng Phong ngồi thẳng người nhìn cô chăm chú, rồi cười búng mũi cô một cái không trả lời nói:

- Em đúng là mắc bệnh nghề nghiệp thật. Vệ sinh đi rồi ăn cơm. Quần áo anh để trong tolet hết rồi.

Nói xong cậu đứng dậy bỏ đi ra ngoài.

Bảo Phương thở dài tiếc rẽ đứng dậy vào nhà vệ sinh. Sau khi thay đồ xong cô mới phát hiện một chuyện, đã lâu rồi cô không mặc váy. Từ khi rời cấp ba, cô luôn mặc quần dài để dễ vận động, nhất là ngành học của cô luôn phải vận động.

Hai chân trống trải khiến cô có chút không quen, cũng may chiếc váy không quá ngắn.

Khi Bảo Phương bước ra bên ngoài, cô mới phát hiện mình đang ở trên một tòa nhà. Bởi vì xung quanh đều là những tấm kình nhìn ra không gian bên ngoài. Ánh sáng tràn ngập căn phòng khách này.

Lăng Phong đang ngồi đọc cái gì đó thấy Bảo Phương bước ra thì nhìn cô chăm chú nói:

- Anh đã từng tưởng tưởng rất nhiều đến giây phút được nhìn thấy em trong dáng vẻ này trong mấy năm không gặp. Rất xnh đẹp.

Giọng nói nồng nàn và ánh mắt đắm say của Lăng Phong khiến Bảo Phương xấu hổ. KHông phải chưa từng có người tán tỉnh nói với cô những lời ngọt ngào như thế này, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ hoặc có bất cứ biểu hiện gì. Tại sao nhưng lời nói này phát ra từ miệng cậu lại khiến tim cô đập mạnh, cả người nóng bừng lên với cảm giác ngọt ngào đang tràn vào tim.

Một lời nói cho thấy Lăng Phong chưa bao giờ quên cô.

Ăn xong, Bảo Phương lại nóng lòng đặt ra câu hỏi cho Lăng Phong nhưng cô dằn lòng lại, tâm trạng chở nên nhấp nhổm không yên theo Lăng Phong ra phòng khác. Cậu ngã người ngồi xuống sofa rồi nheo mắt nhìn cô dường như có ý cười:

- Em muốn biết câu trả lời đến vậy sao.

Bảo Phương cắn nhẹ môi gật đầu.

- Lại đây….- Lăng Phong đưa một ngoắc tay ngoắc cô lại gần.

Bảo Phương bèn bước đến bên cạnh thì đã bị Lăng Phong kéo xuống ghế ngồi sát bên cạnh cậu, khóa môi có ý cười, đôi mắt đen không hề chớp lấy một lần, chăm chú nhìn cô đến nỗi gương mặt cô gần như bốc cháy, cậu mới nhếch môi nói:

- Em trả công anh thế nào?

- Anh muốn thế n