
ắt. Nhưng thật đáng tiếc, cả ba tên sát thủ đều bị thủ tiêu. Ngay cả cái tên đã bị Bảo Phương đánh ngất cũng đã bị giết chết. Họ đành bất lực thu dọn xác rồi tự điều tra.
Ở tại một bệnh viện trung tâm, một trận náo loạn diễn ra khi mà có rất nhiều người cùng ập đến khiến cho các bệnh nhân và bác sĩ một phen kinh hoàng. Bởi vì nhóm người kéo đến, mặt ai cũng đầy vẻ chết chóc và u ám cùng cực.
Hai bên hành lang bệnh viện bị dẹp ngang một cách nhanh chóng để một cậu thiếu niên bế một cô gái dường như đã bị thương nặng chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Họ hò hét kêu gọi các bác sĩ nhanh chóng đến cấp cứu cho cô bé. Phòng cấp cứu nhanh chóng khép cửa lại, ánh đèn màu đỏ ở bảng hiệu cấp cứu sáng rực lên cho biết bên trong phòng đang diễn ra một trận chiến tranh giành sự sống giữa các bác sĩ với tử thần.
Bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Lăng Phong ngồi im bất động chờ đợi, hai tay siết chặt vào nhau có thể nhìn rõ sự run rẩy của cậu, vẻ mặt tái xanh, nhợt nhạt.
Xung quanh cậu là mấy người bảo vệ đang nhìn trước ngó sau lập hàng rào bảo vệ. 1 tiếng đồng hồ trôi qua thật chậm, cứ như chiếc đồng hồ cát nhỏ giọt, từng giây phút trôi qua là từng giây phút căng thẳng cực độ. Ánh mắt không ngừng theo dõi về ánh đèn màu đỏ tựa như sinh mạng con người kia, chờ sự thay đổi của nó. - Kéttttttt
Tiếng kéo cửa ra vào hấp tấp của y tác càng khiến cho người bên ngoài thêm thắt lòng, sự lo lắng trong lòng càng cồn cào khó chịu. Nhưng chẳng ai dám chặng đường các cô y tác đang bận rộn cứu người, bởi vì một giây phút chậm trễ có thể làm tuột mất một sinh mạng bên trong.
Jay cuối cùng cũng xuất hiện, cậu bước đến bên Lăng Phong vỗ nhẹ vai cậu rồi nói:
- Ba cậu không sao, có thể yên tâm.
Lăng Phong gật đầu, mắt không rời khỏi ánh đèn cấp cứu. Jay trầm mặt xuống nói nhỏ:
- Nhưng ông ấy ra lệnh cho cậu phải trở về nhà ngay lập tức, vì có thể bọn sát thủ vẫn còn lãng vãng đâu đây và nhất là, kẻ chủ mưu giấu mặt vẫn chưa điều tra ra được.
- Cậu cứ tiếp tục giúp mình điều tra đi, mình muốn xem tình hình Bảo Phương thế nào đã – Lăng Phong cương quyết nói.
- Xưa nay chưa ai cãi lại ba cậu, cậu hiểu điều đó mà – Jay nói khẽ - Đừng ở lại nữa, mau về đi. Mình sẽ cho người theo dõi mọi chuyện ở đây và báo cáo cho cậu ngay khi có tin. Bây giờ cảnh sát lại nhúng tay vào rồi.
Lăng Phong nghe tin cảnh sát bắt đầu điều tra thì hiểu mọi chuyện đang có khá nhiều rắc rối cần phải về gấp nhưng vẫn chần chừ do dự chưa chịu đi thỉ những bước chân dồn dập chạy đến. Đó là ông Văn Lâm và Trí Lâm hay tin Bảo Phương bị trúng đạn nên gấp gáp chạy đến.
- Đi thôi! Người nhà cô ấy đến rồi – Jay thấy vậy bèn giục.
Lăng Phong bị sự lôi kéo của Jay miễn cưỡng đứng dậy ra về, nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng, ngoái đầu nhìn phòng cấp cứu lần nữa rồi mới bước theo Jay ra về trong tiếng thở dài bất lực.
Ở trong một nhà máy đã bỏ hoang rất lâu, bỗng xuất hiện một chiếc xe màu đen. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, trên mặt ông ta có một vết sẹo dài, khiến cho nét mạnh lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng giờ phút này đây, nét mặt đáng sợ đó đang nhỏ từng giọt mồ hôi hoảng hốt. Ông đang tìm kiếm một thứ gì đó. Đang tìm thì một tiếng nói vang lên khiến ông ta giật cả mình.
- Quả nhiên là chú – Giọng Lăng Phong từ sau một vách tường bước ra, theo sau cậu là Jay, người lúc nào cũng như hình với bóng của cậu.
Mặt người đàn ông đó giật giật vài cái, nhưng sau khi quan sát thì thấy xung quanh không còn ai nữa mới bắt đầu thư giãn.
- Yên tâm, không có ai nữa ngoài ba chúng ta đâu – Lăng Phong nghiêm giọng nói, giọng lạnh nhạt đến rợn người.
Người đàn ông đó vẫn im lặng nhìn cậu và Jay từng bước tiến tới mình.
- Chỉ cần tung ra một tin tức giả nói rằng: Ba của tôi cho người đem em trai tôi quăng bỏ nơi này để nó chết mà không ai biết xem như là trừng phạt với đám người của bà vợ lẽ của ông ấy vì tội dám cho người ám sát ông, thì chắc chắn người đàn ông của bà ta sẽ xuất hiện – Lăng Phong đứng lại nhếch môi cười nhạt nói.
Người đàn ông thất sắc khi biết mình đã rơi vào bẫy.
- Quả nhiên người đàn ông đó là chú, chú Minh – Giọng cậu bỗng trầm xuống mang theo nhiều sự xót xa đau đớn.
- Cậu đã biết người đó là tôi, tại sao không vạch mặt tôi ngay từ đầu – Chú Minh điềm tĩnh hỏi lại.
- Bởi vì con vẫn không muốn tin người đàn ông đó là chú – Lăng Phong khàn giọng nói trong xúc động, đối với người đàn ông mà mình vẫn luôn tin tưởng xem như cha, lại là kẻ thuê sát thủ giết mình. Còn gì đau đớn bằng.
Trước lời nói chân thật của Lăng Phong, chú Minh trầm mặt im lặng, Lăng Phong nhìn thái độ im lặng của ông trách móc:
- Tại sao chú lại phản bội ba tôi? Chỉ vì một người đàn bà thôi sao? Vậy tình nghĩa trước đây là gì?
- Đúng vậy, đó là một sai lầm không thể tha thứ được. Nhưng chú chưa từng nghĩ sẽ phản bội cha con. Nhưng ông ấy cũng biết, em trai cháu thực chất là con trai chú, vậy mà ông ấy lại không một chút nễ tình, cho người ra tay sát hại hai mẹ con chết thảm như vậy. Làm sao chú lại không trả thù cho họ được – Chú Minh cuối cùng quyết định lên tiếng.
Nói xong ông