Polaroid
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326143

Bình chọn: 7.5.00/10/614 lượt.

bạn như vậy thì khóe môi nhuếch lên cười khinh bạc rồi cũng thoải mái nằm xuống bên cạnh Lăng Phong.

- Mình đã nghĩ, cô ấy sẽ không quay lại. Thật tốt là cô ấy đã quay lại – Lăng Phong khẽ thì thào.

- Ngốc, dù là ai cô ấy cũng sẽ quay lại thôi. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là, cô ấy không ghét cậu như lời cô ấy nói – Jay cũng trầm tĩnh đáp lại lời tâm sự của bạn mà không dùng giọng giễu cợt như mọi khi.

- Mình đã tự hỏi: Nếu như cô ấy biết mình là cậu nhóc năm xưa thì sao. Cô ấy sẽ ghét mình, căm hận mình vì là nguyên nhân hại chết ba của cô ấy, là nguyên nhân khiến anh trai cô ấy rời xa cô ấy, khiến cô ấy trở nên cô đôc và lẽ loi. Hay là cô ấy sẽ đón nhận mình như một người bạn cũ.

- Cái đó còn phải tùy vào suy nghĩ của Bảo Phương. Nếu muốn biết rõ, sao không nói cho cô ấy biết – Jay nghiêng người quay sang Lăng Phong hỏi.

- Mình sợ…sợ rằng …cái nhìn căm ghét cô ấy cũng sẽ không ban cho mình – Lăng Phong cảm thấy nhói lòng đáp.

Cậu rất sợ, với bản tính của Bảo Phương, nói không chừng, sẽ chán ghét cậu đến nỗi cũng không dành cho cậu ánh mắt căm hận. Cậu sợ nhất là cô sẽ xem cậu như không khí, sẽ coi sự tồn tại của cậu là vô hình. Bởi vì điều này còn khiến cậu có cảm giác khó chịu hơn cảm giác bị ghét bỏ.

- Haha…nhìn bộ dạng này của cậu cũng không tệ nhỉ . Cảm xúc lần đầu yêu đều như thế cả - Jay phá ra cười châm trọc.

- Chết đi – Lăng Phong chồm qua người Jay thọc lét trừng phạt.

- Này…này…cậu sao lại sử dụng chiêu thức của đàn bàn như vậy chứ ….Nhột chết mất….cứu mạng…

Để tránh mặt Lăng Phong, Bảo Phương quyết định nghỉ học võ ở hai võ đường, cũng không muốn đến sân tập bắn nữa. Lăng Phong cảm thấy buồn bực vô cùng, đến trường gặp Bảo Phương liền hỏi:

- Tại sao lại nghỉ học võ, cũng không đến sân bắn?

Bảo Phương không trả lời, hờ hững bước đi tiếp. Lăng Phong bèn đi nhanh lên trước chặn đường Bảo Phương lại :

- Em muốn tránh mặt anh đến vậy sao?

- Đúng vậy – Bảo Phương lạnh lùng đáp.

Lăng Phong cảm thấy một cơn giận dâng trào, cậu siết chặt tay lại, giọng run run hỏi:

- Anh đáng ghét đến vậy sao?

- Ừ. Thật phiền phức – Bảo Phương lạnh lùng đáp – Nếu anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ lặp tức chuyển trường.

- Em….- Lăng Phong nhìn bảo Phương, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn, cô thật sự muốn tránh mặt cậu đến thế sao, là ghét bỏ cậu đến thế sao. Vẫn biết giữ họ có khoảng cách rất xa, nhưng cậu chưa từng đòi hỏi hay hi vọng bất kì điều gì, chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy mà thôi, nhưng dường như ước muốn và hiện thực lại cách xa nhau đến như vậy – Được, từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa.

Lăng Phong nói xong, buồn bã bỏ đi, cậu đi lướt qua Bảo Phương, để lại sau lưng cảm giác trống rỗng.

Bảo Phương khẽ nhắm mắt lại. cô vốn là người lạnh lùng, cô vốn là muốn tuyệt tình với cậu. Vậy mà khi thấy ánh mắt cụp xuống buồn bã của Lăng Phong, trong lòng chợt cảm thấy có chút xao động. Là do cảm giác buồn bã của Lăng Phong truyền đến cho cô hay vì lí do gì.

- Lăng Phong! – Bảo Phương chợt lên tiếng gọi.

Bước chân Lăng Phong khẽ khựng lại như cậu không quay đầu nhìn lại. Bảo Phương quay lại nhìn thấy bóng lưng của Lăng Phong, cô đơn và buồn bã. Chưa bao giờ cô thấy cảm giác này ở cậu.

Những điều anh Bảo Nam cảnh cáo, những điều Thục Quyên lo lắng vang bên tai Bảo Phương. Cô cảm thấy có chút lo lắng và sợ hãi, nếu như Lăng Phong bị nguy hiểm, nếu như cậu có chuyệnn gì xảy ra thì….Nghĩ đến đây, Bảo Phương thấy lạnh toát cả người. Trong lòng bất giác lên tiếng cảnh báo cho cậu.

Hít một hơi thật sâu, Bảo Phương cố mở miệng nói:

- Tôi không biết anh là ai, nhưng dường như anh đang gặp nguy hiểm. Cho nên hãy cẩn thận một chút.

Trong lòng Lăng Phong có một cảm giác ngọt ngào tuôn chảy, sự buồn bã lúc nãy bị câu nhắc nhở này đánh bay, khóa miệng cong lên thành nụ cười ,ánh mắt sáng rực quay đầu nhìn lại Bảo Phương hỏi:

- Em là đang lo lắng cho anh?

Bị nói trúng tâm ý khiến Bảo Phương cố chút bối rối, vẻ mặt thoáng ửng hồng, nhưng cô nhánh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng phủ nhận đáp án:

- Không phải….

- Vậy thì là gì?- Lăng Phong mĩm cười tươi bước đến trước mặt Bảo Phương, dùng ánh mắt cuốn hút của mình đổi lấy đáp án từ cô. Nhất quyết không cho cô phủ nhận.

Bảo Phương nhất thời bị ánh mắt của Lăng Phong thu hút, lúng túng, bối rối, không biết phải đáp thế nào cho đúng, lời nói trở nên ấp úng:

- Tôi là ….

- Là sao ….- Lăng Phong cúi đầu kề sát mặt vào mặt Bảo Phương, nụ cười trên môi có phần đắc ý khi nhìn thấy Bảo Phương bị dồn đến chân tường.

- Là vì Thục Quyên lo lắng cho anh, cho nên tôi mới nhắc nhở anh mà thôi – Bảo Phương bị Lăng Phong dồn ép đành mượn cớ đáp.

- Vậy còn em, em có lo lắng cho anh không? – Lăng Phong đưa tay vuốt nhẹ gò má Bảo Phương , ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm một điều thú vị.

Bảo Phương bị cái vuốt nhẹ của Lăng Phong làm cơ thể run lên, cổ họng cảm thấy khô khốc trước cái nhìn của cậu, tim run lên khiến hơi thở muốn đứt quảng. Đây là một cảm xúc khó chịu vô cùng, Bảo Phương chưa bao giờ gặp lại cảm xúc này, trong lòng có chút sợ hãi, vôi vàng muốn thoát