Snack's 1967
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327300

Bình chọn: 7.00/10/730 lượt.

cảm giác những ngón tay Lăng Phong ấn vào đốt xương sống của mình mà tay chân cô đã bị cậu khống chế vô phương cùng quẫy. Lăng Phong mới từ từ thả tay ra khỏi cô, cả người cô muốn sụp xuống, nhưng Lăng Phong đã giữ cô đứng vững.

- Không sao chứ ….- Lăng Phong lo lắng hỏi – Xin lỗi anh hơi mạnh tay.

Bảo Phương cố đứng thẳng dậy lắc đầu nói: - Không sao.

- Có rất nhiều cách để lấy mạng người – Lap nãy giờ vẫn ngồi yên lặng mới bắt đầu lên tiếng, ông hất đầu một cái ra lệnh.

Lăng Phong và Jay hiểu ý gật đầu bắt đầu bước vào vòng đấu, nhìn hai người đó trong tư thế chuẩn bị. Lap mới đứng lên đến gần Bảo Phương nói:

- Nhìn cho rõ từng động tác của họ, cháu sẽ thấy, những gì mình học được ở sở cảnh sát nhiều lắm chỉ được một nữa mà thôi.

Bảo Phương liền đưa mắt chăm chú nhìn vào bọn họ. Vẻ mặt Jay cực kỳ nghiêm túc, lúc nào Bảo Phương gặp đều thấy Jay chưng ra bộ mặt cười cợt, mở miệng là trêu chọc người khác, chưa bao giờ thấy cậu ta nghiêm túc đến thế. Còn Lăng Phong vẻ mặt điềm tĩnh chờ đợi.

Jay ra đòn trước tiên. Bảo Phương từng thấy Lăng Phong ra đòn, chưa từng thấy Jay ra đòn bao giờ. Đòn thế của Jay cũng cực kì chuẩn và mạnh, có thể nói không thua gì Lăng Phong. Lăng Phong bình tĩnh né đòn, chưa vội phản công.

Cả hai dường như ra đòn rất có sự cân nhắc, tay vung lên rất mạnh, nhưng dừng lại rất gần, không hề có cảm giác đau. Nhưng đòn thế của họ cực kì hiểm, chỉ cần mạnh một chút có thể để lại vết bầm khó phai ngay. Nhất là khi hai người họ là hai chàng trai trong độ tuổi xung sức và dẻo dai.

Lap ở bên cạnh, vừa quan sát vừa chỉ cho Bảo Phương ra đòn thế nào và tránh đòn ra sao. Một lát sau, Lap nhìn hai cái kẻ đánh mà như không đánh kia hô to:

- Kết thúc đi, ai thua sẽ phải mất tiền suốt một tháng.

Jay vừa nghe xong thì như con thú điên lao vào Lăng Phong, hai người này bắt đầu lao vào nhau như hai con thú vồ mồi. Lap cũng chẳng có gì để giải thích nữa, ông cười cười hỏi Bảo Phương:

- Thấy bọn chúng giống cái gì.

- Giống hai con dã thú trong wolfman – Bảo Phương không do dự đáp.

Đúng là hai kẻ này thật sự chẳng còn mấy cái màn đánh đấm đẹp mắt như hồi này, họ như hai người sói lao vào vật nhau phát điên vậy.

Nghe Bảo Phương trả lời, ông Lap phá ra cười gật đầu, còn hỏi đùa:

- Cô bé nghĩ, ai sẽ là con dã thú cha, còn ai sẽ là dã thú con.

Bảo Phương nghe hỏi cũng bât cười, nhìn hai con dã thú kia quay sang ôm nhau vật lộn.

- Tại sao, chú lại nhận hai người họ làm đệ tử. Nghe nói, chú đi rất nhiều nước, tại sao lại chọn hai người Việt Nam là họ.

- Đều là có duyên cả. Năm đó , chú bị thương, chính là gặp Mar cứu. Rồi ta đi cứu lại hai đứa nó. Hai thằng bé đều đủ thông minh và sự nhanh nhẹn khiến ta thích. Ta bỏ công ra dạy chúng, thu về 1 năm trời học tiếng việt, xem ra cũng rất là lời.

- Cháu có thể hỏi chú là ai không? – Bảo Phương quay sang quan sát Lap, ông là một người Mỹ, tóc vàng có chút thần bí.

- Ta là thợ săn, chuyên săn những con dã thú do HK đào tạo đổi lấy tiền thưởng của cảnh sát quốc tế. Có biết kẻ vừa rồi cháu đối đầu là ai không?

Bảo Phương nghiêng người nhìn ông im lặng không đáp.

- Hắn ta cũng có thể xem như là một thành viên không chính thức của HK. Là con của một thành viên cao cấp đã li khai của HK, nên cũng được đào tạo toàn bộ bản lĩnh của HK. Là người mỹ gốc Trung. Tên và mặt của bọn chúng thì không điều tra ra được, kể cả ả Kesha.

Nhắc đến Kesha, Bảo Phương không khỏi chạnh lòng nhớ đến Bảo Nam. Cô thật sự rất muốn biết, hiện giờ Bảo Nam đang ở đâu, có an toàn hay không. Tay cô siết chặt kiềm nén nỗi đau vào lòng.

- Vậy chú sẽ dạy cháu cái gì – Cô biết, Lăng Phong bảo Lap đến đây không chỉ với mục đích chỉ cho cô từng cách phản đòn.

- Ta sẽ dạy cháu cách lẩn trốn, lẩn trốn đường đạn dù là loại súng nào, ngay cả súng bắn tỉa – Lap lập tức đáp.

- Làm sao có thể lẩn tránh được – Bảo phương sửng sốt nhìn ông. Trong tầm 50m, viên đạn bắn ra chưa đến 1 giây.

- Khoảnh khắc bóp cò súng cùng là lúc tránh thoát viên đạn, để làm được điều đó, cháu phải học cách quan sát, xác định vị trí mà kẻ kia đang đứng.

Bảo Phương nhíu mày, quả thật chuyện này vô cùng khó đoán.

Hai tiếng đồng hồ sau, Bảo Phương cả người kiệt sức ngã vào vòng tay của Lăng Phong. Cả người cô dính đầy mực đạn màu đỏ, bộ võ phục màu trắng cũng hóa đỏ từ lúc nào. Dù phản ứng của cô cũng khá nhanh, nhưng khoảnh khắc bóp cò còn nhanh hơn khiến cô không tài nào tránh được. Cả người vận động đến kiệt sức.

- Con đưa thầy về vậy – Jay nhún vai nháy mắt với Lăng Phong rồi bật cười khúc khích.

Lăng Phong trừng mắt nhìn cậu, còn Bảo Phương hơi đỏ mặt vội đẩy Lăng Phong ra, nhưng cậu giữ tay cô lại nhìn Jay mắng:

- Cậu biến đi.

- Xin tuân lệnh – Jay đưa tay lên trán làm động tác chào rồi theo Lap đi ra ngoài.

Bảo Phương đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối rồi, thời gian qua thật nhanh.

- Mệt lắm không? – Lăng Phong dùng tay áo lau đi những giọt mồ đọng trên mặt cô hỏi.

Bảo Phương lắc đầu, mấy sợi tóc của cô cọ xát vào lòng ngực trần của cậu, mĩm cười nói:

- Trước đây còn tập nhiều và cực khổ