
giống như bị chọc giận, xông ra ngoài.
Bọn họ, cưỡi gió mà đi.
Hơi cúi đầu, đảo mắt qua đôi tay trắng nõn bên hông, đôi môi mỏng nâng lên nụ cười nhạt. Khẳng định trong cuộc đời, Diêu công chúa chưa bao giờ ngồi trên loại xe như vậy. Cố ý tăng tốc, nghe được tiếng gió điên cuồng kéo rít chói tai, cảm thấy tay nhỏ bé bên hông, trong khoảnh khắc đó thắt chặt lại, nhưng cô không hề mất tự chủ mà kêu to. Đôi tay kia được quần áo màu đen của anh tôn lên, càng lộ ra long lanh trong suốt hơn. Cô và anh, vào giờ khắc này ở rất gần, gần đến mức có thể lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ lẫn nhau.
Xe không ngừng tăng tốc, anh phát huy tính năng của mô tô đến mức tận cùng. Hai giờ đi đường, trực tiếp rút ngắn lại thành một giờ, đột nhiên dừng lại trước khu nhà cao cấp của Diêu gia trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, vô cùng yên tĩnh, bọn họ đều không nhúc nhích.
Anh không biết hành vi gần như dã man này của mình, có dọa đến tiểu thư Diêu gia đoan trang hay không. Hết thảy mười phút trôi qua, tay nhỏ bé ôm bên hông anh, từ từ từng chút từng chút buông ra, cô xuống xe.
Ý cười trên bờ môi anh càng sâu hơn, thấy cô gái này thật sự vô cùng đáng yêu. Lấy lại nón bảo hiểm, nhìn cô, làm sao cô làm được? Diêu Thủy Tinh cao quý xinh đẹp, sau khi trải qua đoạn phóng xe điên cuồng này, lại vẫn có thể sạch sẽ tao nhã đến thế.
Sợi tóc bị gió thổi vào làm rối, có mấy sợi tinh nghịch bay đến bờ môi cô, đôi môi anh đào, da thịt trong suốt, gò má bông sen xinh đẹp, Diêu Thủy Tinh lúc này, vẫn lành lạnh dứt khoát hoàn toàn khác biệt với người bình thường.
Anh nâng ngón tay, chạm nhẹ đến bên má cô, cô không né tránh, mặc anh vén mấy sợi tóc không nghe lời lên.
Chăm chú nhìn cô, đôi mắt không lạnh lùng như thường ngày, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc nhìn một người như vậy, một người con gái, "Tại sao?"
Cô lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt vẫn lạnh như vậy.
Cúi đầu, cùng nhìn nhau, "Trả lời anh." Cô vẫn im lặng không nói.
Rõ ràng mặt không chút thay đổi, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy như cô đang ngầm chịu đựng? " Diêu Thủy Tinh." Thở dài kêu tên cô, cảm giác được vài thứ trong lòng đang không ngừng sụp đổ, anh không muốn nó sụp đổ, cũng không có sức ngăn lại.
Cô thản nhiên nhướng mày, "Anh có thể đi rồi."
Giọng ra lệnh, như lúc nãy bảo anh đưa cô về nhà, lại gợi ra nụ cười của anh, ngồi trên xe nhìn cô, sắc thái trong đôi mắt đen buông lỏng. Cô gái ở trước mặt này, dung mạo như nước, thần thái thanh thuần, có một cỗ hơi thở bình thản không hợp với tuổi của cô, lần đầu tiên gặp gặp nhau, đã khiến anh chú ý một cách kỳ lạ.
Ánh mắt cô bây giờ, đủ để làm cho những kẻ muốn làm xằng làm bậy không dám càn rỡ, yên tĩnh lành lạnh, tự mình có một loại uy nghiêm, nhưng trong mắt anh, chỉ thấy ửng hồng từ tai cô kéo xuống da thịt trắng như tuyết, non nớt đáng yêu.
Cô thật sự là một cô gái vô cùng, vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến kì lạ.
Tới giờ anh vẫn không phải là người thích nói đùa, lần đầu bị kích động như vậy.
"Tuân lệnh, công chúa điện hạ." Trả lời hài hước, nổ máy xe.
Xưng hô của anh khiến cô hơi nhíu lông mày.
Trong tiếng động cơ khổng lồ, đột nhiên anh đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô kéo cô qua, "Coi như cảm ơn, để cho anh hôn một cái, hử?"
"Anh dám. . . . . ."
Anh thật sự dám, trực tiếp hôn lên môi cô, khuất phục trước khát vọng mãnh liệt trong lòng, không cầu xin, không chần chờ, cho tới bây giờ Hạ Viễn Hàng anh luôn không phải là người do dự, muốn cái gì thì trực tiếp ra tay, anh vậy nhưng thật ra chứa cực kỳ nhiều bản tính xâm lăng, tuy nhiên trên đời này, thứ anh muốn cũng không nhiều.
Mặt bọn họ kề sát rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau, phun ra trên da thịt nóng rực.
Anh hôn lên môi cô một cái thật mạnh mẽ, sau đó thoáng ngừng chốc lát. Họ đều còn trẻ tuổi, trẻ tuổi đến mức còn chưa hiểu được loại hành động thân mật này phải thực hiện như thế nào, chỉ đơn thuần là môi cùng môi đụng chạm, thuần khiết nhưng cũng khiến tim người ta phải đạp nhanh hơn.
Không tới mười giây đồng hồ, anh buông môi cô ra.
"Cực kỳ. . . . . . ngọt." Cố ý kéo dài âm điệu, cúi đầu nói bên tai cô. Trên môi cô, nếm thấy rất nhạt, say rất nhẹ, loại trong veo đó khiến lòng anh cũng rung động lên.
Cô lui về phía sau mấy bước, rời khỏi phạm vi hơi thở của anh, vẻ mặt không thay đổi, không tức giận, không xấu hổ, giống như người anh vừa hôn không phải cô.
"Diêu Thủy Tinh, em trốn không thoát rồi, biết không?" Lúc anh muốn đi, nên để anh đi, vốn dĩ anh định cứ một mình mà đi như vậy, biết đâu cô độc lại thích hợp với anh, nhưng khi anh gặp được cô, cô giữ anh lại, cô thật không nên, không nên.
Anh hôn cô, cô có thể cho anh một cái tát, hoặc là một cái ném qua vai hung bạo, anh biết cô có thể làm được. Nhưng cô không làm, cô vẫn bình tĩnh, không tàn nhẫn giống như đối phó với mấy tên du côn lúc trước, cũng không đối mặt giống người đàn ông quấn lấy cô tối nay, cứ lạnh lùng như vậy.
Cô chỉ bình tĩnh thôi, đứng ở đó, nghiêm túc nhìn anh, nhìn anh cho cô cái mỉm cười đầu tiên từ khi quen biết tới nay, nghênh ngang rời đi.
Anh đi rất n