Teya Salat
Khổ Vì... Đại Gia

Khổ Vì... Đại Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323341

Bình chọn: 10.00/10/334 lượt.

háng này rồi đuổi việc người đó

Ách, bây giờ thì nên nghe ai đây, tổng giám đốc hay trợ lý của giám đốc

Nhưng lời đe dọa của trợ lý giám đốc có uy lực hơn, gì chứ công việc và tiền lương con quý hơn tất cả, tổng

giám đốc có ác cũng ko bằng bị thất nghiệp ( =.= nghĩ đơn giản thế)

Vậy nên trong chống lát Minh bị 1

đống người vây quanh, mặc cho anh co to lực lưỡng thế nào cũng ko thể

chống lại từng này người. Minh gầm lên phẩn nộ

- cút ra hết cho tôi !!!!!!!!

- Minh cậu nghe tôi nói đi, cậu

ko thể đến đo lúc này đc. Thảo có thể đau khổ nhưng sau này cô ấy sẽ

hiểu, còn hơn là đặt cô ấy vào nguy hiễm.

- Cậu biết lão Tô định dùng Thảo

để uy hiếp cậu kia mà. Nếu ko dùng Thu Hương đánh lạc hướng hắn thì hậu

quả sẽ nghiêm trọng như thế nào cậu biết ko hả.

- Cậu mà đến đó lúc này thì công sức và sự hi sinh của Thảo sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Vì sự an

toàn của Thảo, cậu phải bình tĩnh lại, cố nén đau lòng mà nghe tôi nói

có đc ko

An xã ra 1 tràng nói ko kịp thở, lão sếp của anh đúng là yêu đến điên cuồng mà.

Dường như những lời An nói đã tác

động đến Minh, cơn tức giận nhanh chóng xẹp xuống, anh cũng ko vùng vẫy

kích động nữa. Trên mặt anh lúc này chính là sự đau khổ cùng bất lực

Phải, anh bất lực, bất lực vì bản thân ko thể bảo vệ đc Thảo – người con gái anh yêu sâu sắc.

Nhận thấy Minh đã bơt kích động, An thở hắt ra rồi bồi thêm mấy câu

- bây giờ là thời điểm quan

trọng, đc ăn cả ngã về ko. Cậu ko nên vì chuyện này mà làm hỏng hết tất

cả. Con cáo già kia sắp phải lộ diện rồi, lần này tuyệt ko thể để hắn

chạy thoát. Còn về Thảo tạm thời chúng ta ko thể nói cho cô bé biết sự

thật này đc, lão Tô lúc nào cũng cho người theo dõi mọi hành vi cử động

của Thảo nên chúng ta cần chắc chắn thái độ của Thảo sẽ ko làm lão ta

nghi ngờ.

- Biết rồi

Minh bất mãn sửa lại áo. Anh ngồi xuống chiếc ghế nhắm mắt lại để cố trấn an bản thân

- tôi biết cậu ko muốn dùng cách này nhưng Minh ạ, đã đâm lao phải theo lao thôi.

- Nếu ko phải tên Trần A Vương

kia cho biết lão Tô định dùng Thảo để uy hiếp cậu vận chuyển ma túy cho

lão thì ko biết sự việc đã đến đâu rồi.

- Chết tiệt !!

Minh rủa thầm, Tô Đại chết tiệt, nếu ko phải tại con cáo già này thì hiện nay anh đã ở bên cạnh Thảo.

Anh ko thể để lão ta nắm đc điểm yếu của mình chính là Thảo cho nên đã lợi dụng Thu Hương đánh lạc hướng chú ý của lão.

Anh biết, với sự bảo hộ của tập đoàn Hoàng Thiên thì lão ta sẽ ko có cơ hội đụng đến 1 đầu ngón chân của cô

bé. Thế nhưng một khi thế lực của hắn chưa đc trừ bỏ thì tính mạng của

Thảo vẫn bị đe dọa. cô bé của anh sẽ ko có đc cuộc sống vui vẽ một khi

Tô Đại vẫn còn đó.

Anh có thể bảo hộ cô bé cả đời nhưng mọi chuyện ko có gì là tuyệt đối, khi mà con cáo gì kia luôn rình rập 2 người

Thêm vào đó, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Anh cần phải diệt trừ tận gốc mối nguy hiễm này.

Trong cuộc chiến này, anh đã đặt cược cả hạnh phúc cùng vận mạng của mình vào trong đó vì thế anh ko đc phép thua cuộc.

Thảo, hãy chờ anh … !!

.

.

.

.

Sau tang lễ, Thảo trở về nhà Minh thu dọn đồ đạc

Quá nhiều nỗi đau đổ lên người nó cùng một lúc đã khiến nó trở nên trầm

lặng, u uất. Nó ko khóc, ko gào thét hay tỏ bất cứ thái độ gì. Chỉ im

lặng ko hề mở miệng nói nữa lời, cứ như vậy lặng lẽ như hồn ma.

Bây giờ nó ko còn gì

Cha đã mất

Mẹ cũng bỏ nó mà đi

Chồng cũng ko còn

Tình yêu thì đã chết.

Thảo đưa mắt ngắm nhìn căn phòng nó đã cùng anh sống chung 1 năm lần cuối,

nơi tràn ngập kỹ niệm này đã ko còn dành cho nó nữa, hình bóng Minh giờ đây sẽ ko còn thuộc về nó. Nó sẽ quên anh, quên đi tất cả tình cảm ngọt ngào mà anh đã từng dành cho nó.

Nước mắt nó lại 1 lần nữa rơi xuống, nó thật ngốc nó đã dặn lòng ko đc khóc vậy mà nó vẫn khóc.

Thảo thu mình lại trong góc, nó mím chặt môi cố ngăn tiếng khóc nghẹn đắng. bờ vai gầy của nó run lên vì đau khổ.

Dù sao nó cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cho nó biết thế nào là yêu, là đau.

Thảo lau khô nước mắt rồi lặng lẽ bước xuống nhà.

Nó ko ngờ bà Lan và Thu Hương đều ở phòng khách đợi nó.

Thảo đưa mắt nhìn 2 người, bà Lan vẽ mặt có vẽ giận dữ, còn Thu Hương … Nó

nhíu mày, sao cô ta lại có vẽ đắc ý, kênh kiệu như vậy.

- Thảo, cháu mau ngồi xuống đây.

Ba Lan ra hiệu cho nó ngồi xuống rồi bà quay sang nhìn Thu Hương, anh mắt đầy vẽ tức giận

- Thu Hương, chắc cô biết đây là ai chứ. Nhà họ Hoàng chỉ có một mình Thảo là con dâu, cô ko có cửa bước chân vào nhà này nữa bước đâu. Đừng vọng

tưởng

- Hừ, bà tưởng tôi là ai chứ, thứ nhãi nhép như cô ta mà có thể so với tôi

sao, hơn nữa người Minh yêu là tôi, cô ta chỉ là đứa con gái anh ấy lấy

về để đối phó với bà thôi, bà già ạ

Thu Hương khinh khỉnh nhìn nó rồi liếc mắt nhìn bà Lan. Trông thấy vẽ mặt tức tối của bà, cô ta càng đắc ý

- cô nói thế là có ý gì.

- Còn ý gì nữa, nhân đây tôi cũng nói luôn cho bà biết. cô con dâu đắc ý của

bà chỉ là 1 kẻ lừa đảo, cô ta vì tiền nên mới kết hôn với Minh, còn anh

Minh thì vì muốn bà yên lòng nên mới cưới cô ta, hoàn toàn ko có chuyện

yêu đương thắm thiết gì ở đây cả. chỉ có bà