
ới đc, ko có việc gì lại đi đầu độc tâm hồn của em gái mình
- này cậu định làm gì thế hả
Thấy Duy đùng đùng đi chạy đi, nó vội nắm lấy tay cậu ngăn cản. Nó ko sợ Duy làm gì Minh mà ngược lại nó sợ Minh sẽ ko kiêng nể gì mà đè bẹp cậu ấy mất, ai chứ chồng nó thì dám làm lắm.
- em gái, yên tâm thằng cha ấy dám làm gì em thì anh đây sẽ cho hắn biết tay.
- Ko … ko phải …
- Chứ sao nữa, ko cần phải sợ gì hết đã có anh hai đây
Ục, cái tên Duy này đầu óc hắn óc vấn đề rồi sao, gọi em gái tỉnh bơ
thế. Mà nó phải công nhận 1 điều rằng, có anh trai thật là tốt dù Duy
chỉ hơn nó có mấy tháng. Mà khoan tại sao nó phải chịu thất thế nhỉ, lại để cho cái tên này tùy tiện khi dễ nó
- này, ai cho cậu gọi tôi là em gái hả
- thì đúng mà, bộ em định chối bỏ quan hệ này sao, nói cho mà biết nhá
ko phải ai cũng có đc thằng anh đẹp trai như vậy đâu, em phải cảm tạ
trời đất đi
Duy đắc ý hất cằm, nhìn khuôn mặt của Duy nó có cảm giác mũi cậu ta đủ dài để đặt 1 đoàn tàu bắc nam
- xì, cậu mới chính là người phải cảm ơn trời đất ý, ko phải ai cũng có đứa em gái xinh xắn đáng yêu nhue tôi đâu nhé
- ha ha … vậy là chịu nhận làm em rồi nhé
Nghe tiếng Duy cười to, nó mới nhận ra mình bị hố, nó tức tối đỏ cả mặt
- cậu … cậu … đồ đáng ghét … aaaaaaaaaaa Cuộc sống vốn luôn đầy những bất
ngờ, kể từ ngày hôm đó Thảo tự nhiên có thêm 1 người anh. Nó thầm nghĩ
có lẽ ông trời đang ưu ái mà ban tặng thật nhiều hạnh phúc cho nó.
Nó có 1 người cha vĩ đại
Một người mẹ dịu dàng
Một người chồng luôn yêu thương, bảo vệ nó.
Một người anh trai luôn làm nó cười, dù hơi miễn cưỡng phải gọi là anh
Nó thầm mong sao cho thời gian ngừng lại để giữ mãi khoảnh khắc này. Mãi mãi ko phải rời xa những người mà nó yêu thương.
Mấy ngày hôm nay Minh có vẽ bận rộn, nó ít trông thấy anh ở nhà chỉ trừ
những lúc đưa nó đến bệnh viên thăm cha, còn lại thời gian anh đều ở
công ty
Buổi tối anh về nhà rất khuya, dù nó ngũ nhưng vẫn cảm nhận đc anh hôn
lên trán và thì thầm cái gì đó, có lẽ mấy ngày nay nó bận rộn chạy đông
chạy tây nên mỗi khi đặt lưng xuống là nó liền ngũ, nhiều lúc nó muốn
thức để thấy anh nhưng nó lại ko thể cưỡng lại cơn buồn ngũ, thế là nó
đành dặn lòng phải dậy thật sớm, vậy mà Minh vẫn đi trước khi nó tĩnh
dậy.
Thảo rất tò mò về công việc của anh nhưng nó lại ko dám hỏi, haizz có
phải nó đã dành ít sự quan tâm cho anh ko. Cũng có lẽ, từ khi cha nằm
viện thì tâm trí của nó dành gần hết cho ông mà quên mất chồng mình.
Ôi ôi có khi nào anh giận nó nên mới viện cớ bận để tránh mặt nó ko
A .. càng nghĩ càng thấy đúng, ông chồng của nó chắc đang giận hờn đây.
Mà mỗi lần anh giận thì hỡi ôi, nó ko dám nghĩ tiếp nữa …
Đành phải xuất chiêu lấy lòng vậy, hôm nay nó sẽ dành cho anh 1 sự bất ngờ xem như là đền bù thiệt hại cho anh.
11h trưa
- Thảo ơi, Minh ơi bà về rồi đây !!!!!!!!
Ách, cái giọng này là bà nội, bà đã về rồi … Nó ko nghe nhầm đấy chứ
Thảo chạy nhanh ra phòng khách liền thấy bà Lan đang đứng giữa nhà, miệng tươi cười, 2 tay giang rộng
- Sao, ko mong bà về hay sao mà còn đứng đó
- Bà …
Thảo bật khóc, nó chạy đến ôm chầm lấy bà Lan.
- ha ha cái con bé này khóc gì mà khóc, nào nào lại đây ngồi, bà có quà cho 2 đứa đây
Thảo đưa tay quẹt nc mắt, bà nội thật đáng giận mà lúc đi ko nói ai 1
tiếng, chỉ để lại mấy chữ : “bà đi du lịch, 2 đứa ở nhà ráng sinh cháu
cho bà” báo hại nó và Minh chạy khắp nơi tìm bà. Hôm nay bà về cũng ko
cho ai biết. Nhiều khi nó tự hỏi bà có đúng là bà nội của Minh hay ko
nữa.
- nào nào, ngồi xuống, xem bà mua gì cho 2 đưa này
Bà Lan kéo Thảo ngồi xuống, miệng vẫn cười nói ko ngớt
- đây là quà của 2 đứa, còn đây là của cháu yêu của bà
Thảo tròn mắt nhìn đống đồ bên cạnh bà Lan, trời ơi toàn là đồ trẻ con,
áo quần, giày, mũ … cả đồ chơi nữa. ko phải bà nôn có cháu bế đến mức
này chứ
- bà ơi … mấy cái … này – Thảo ngập ngừng nhìn bà Lan
- sao, ko thích hả, vậy thì đem đi đổi … ha ha
- không phải ạ, mà là … thế này có quá sớm ko bà …
- ko sớm, ko sớm … bà cho 2 đứa 3 tháng làm việc kia mà … mà đừng nói với bà là chưa có gì hết đấy
Bà Lan lấy lại vẽ mặt nghiêm chỉnh, nhìn Thảo ko chớp mắt mà đáp lại bà là khuôn mặt đỏ bừng của nó
- trời đất, chẳng lẽ ko gì thật à, vậy mà bà cứ tưởng về nhà thì sẽ có
tin vui chứ, cái thằng Minh này thật là … kém … kém quá … chẳng bù cho
ông nội nó, hừ hừ có khi nào nó bị yếu sinh lý ko, chứ làm gì có chuyện
cưới nhau cả 1 năm mà ko có rục rịch gì. Mà nó đâu rồi, sao bà ko thấy
nó
- anh ấy vẫn ở công ty, chưa về ạ
Thảo đỏ bừng cả mặt, trình độ nói chuyện của bà thật là càng ngày càng
cao, giờ thì nó đã hiểu cái kiểu nói chuyện giết người ko cần đền mạng
của anh là thừa hưởng của ai rồi.
- vẫn chưa về sao, ko đc lần này phải bắt nó ở nhà để tập trung chuyên môn sinh con, ko cần lo chuyện công ty nữa
Đang nói, bà Lan chợt ngừng lại, bà túm lấy 2 vai nó nhìn chằm chằm ko
chớp mắt, cứ như thể đang đếm trên mặt nó có bao nhiêu cục mụn vậy
- bà hỏi thật, Thảo cháu có thấy thằng Minh nó yếu về chuyện đó ko
Ách, bà hỏi 1 câu khiến nó