
thở đã nặng nề hơn.
Tôi không khỏi bật cười ra tiếng. Đây là vở kịch gì vậy!
“Em sang bên kia ngồi trước một chút, anh ‘thân mang trọng trách’.” Niếp
Phong chỉ chỉ chỗ ngồi đặc biệt ở một góc sáng sủa, lại bất đắc dĩ nhìn
lướt qua cha mẹ mình.
“Vâng –”
Lời còn chưa dứt, Lôi Nặc liền kéo tôi nhanh chóng xoay đi.
Anh là đang ghen! Ha ha……
Một mặt cảm thấy trong lòng ấm áp, một mặt lại cảm thấy lòng người thật sự
rất khó dự đoán. Vào mấy tháng trước, tôi là tuyệt đối không thể tưởng
tượng ra một màn này.
“Sao anh không nói chuyện cùng Niếp Phong.” Tôi buồn cười nhìn anh.
“Anh không quen biết anh ta.” Giọng nói anh lạnh lùng, nhìn về phía xa xa.
“Anh tức giận sao?” Tôi cười xoay khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho cặp con ngươi đen kia nhìn thẳng vào mình.
“Đàn ông trưởng thành rồi còn chơi người máy gì chứ!” Anh mang vẻ mặt khinh thường.
“Ha ha ha!” Tôi thoải mái cười to. Thật ra tôi cũng sớm có ý này, cảm thấy
mấy loại người máy này nọ cùng với Niếp Phong một chút cũng không hợp!
“Em với anh ta, từ khi nào đã thân thiết trở lại như vậy?” Vẻ mặt anh nghiêm túc lên.
“Vào khoảng thời gian trước.” Thời gian mà anh bận rộn hẹn hò với Kỉ Lan……
“Hai người……” Anh muốn nói lại thôi.
“Thế nào?” Tôi cơ bản có thể đoán được anh muốn hỏi cái gì, nhưng tôi tò mò là anh sẽ để ý tới mức độ nào.
“Không có gì.” Anh cười khẽ nói.
“Em với anh ấy không có gì cả.” Nhịn không được, tôi vẫn là nói ra khỏi
miệng. Anh hẳn là đã biết, nhưng sao hôm nay lại có chút nghi hoặc chứ.
Về phần vì sao, tôi có chút không hiểu.
Lôi Nặc nhìn tôi, vẻ mặt thoáng bối rối. Không biết là vì bị nhìn thấu tâm tư, hay là vì bản thân không có dũng khí chất vấn.
“Anh không muốn để em qua lại quá gần với anh ta, nhưng lại cảm thấy mình
hình như không nên hạn chế quá nhiều tự do của em.” Anh giải thích.
“Vâng.”
“Em sẽ sao?” Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
“Sẽ cái gì?”
“Cách xa anh ta.” Bốn chữ, rành mạch, kiên định. Trong con ngươi đen trừ phần chờ mong kia còn có thêm phần lớn bất an. (trong bản gốc là 3 chữ: cách xa hắn, nhưng ta ed là anh ta nên tự sửa 4 chữ, hìhì)
Tôi nhìn anh thật sâu, lại không có cách nào lập tức trả lời anh. Có rất
nhiều chuyện anh không rõ ràng, mà lại có rất nhiều chuyện tôi không có
cách nào nói với anh.
“Anh hiểu rồi.” Anh nhàn nhạt nói xong, con ngươi đen cũng biến sắc buồn bã. Bởi vì sự im lặng của tôi đã làm tổn thương anh .
“Không! Không phải! Chỉ là…… Chỉ là có chút chuyện em vẫn chưa thể nói với anh. Em cùng anh ấy bây giờ thật sự chỉ là bạn bè.” Tôi gấp gáp nhìn anh
chằm chằm, không muốn cho tầm mắt anh tránh né tôi, tôi muốn anh nhìn
tôi, hiểu được chân thành của tôi.
Nhìn nhau một lúc lâu, anh dịu dàng nở nụ cười. Bàn tay to cũng sờ mặt của tôi.
“Anh tin tưởng em.”
“Cám ơn anh.” Tôi nhìn anh, tình cảm dịu dàng như nước.
“Lại đây.” Anh có ý muốn tôi lại gần chút nữa.
“Chuyện gì thế?” Tôi nghiêng người hỏi.
Anh cười đến tà ác, khuôn mặt tuấn tú từng bước áp gần, hôn tôi thật sâu,
bàn tay to cũng gắt gao giữ chặt cơ thể tôi, làm cho tôi không thể giãy
dụa. Môi lưỡi giao chiến, anh tàn phá bừa bãi , tôi cũng không buông tha anh.
Chúng tôi quá mức say sưa đến gần như đã quên đây chính là một buổi yến hội.
Hôn càng lúc càng nhập tâm, tình cảm mãnh liệt hết sức căng thẳng. Anh còn
xấu xa cầm tay của tôi đặt lên trên vật dục vọng từ lâu đã thức tỉnh của mình, nhẹ nhàng mà cọ qua. Còn một bàn tay to đặt ở dưới bàn của anh
cũng không nhàn rỗi, len lén vuốt ve khối mềm mại trước ngực tôi.
Rên rỉ, không tự giác phát ra. Tôi mở to hai mắt nhìn, tim đập gia tốc, anh thì lại xấu xa mà tiếp tục.
Xung quanh vẫn đang một mảnh hỗn loạn, chúng ta lại trốn ở trong góc trình diễn cảnh hạn chế.
“Khụ khụ –”
Một tiếng ho khan, đột ngột truyền vào tai chúng tôi. Anh chậm rãi dừng nụ
hôn nồng nhiệt, hơi thở vững vàng. Còn tôi, cũng bối rối ngồi lại vị trí của mình, xấu hổ không dám nhìn về phía người tới.
“Tâm Âm.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi bỗng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt phức tạp của Quý Phong Nhiên.
“A, ách…… anh đã đến rồi à.” Tôi có chút bối rối, sửa sang lại tóc.
“Ừ.” Quý Phong Nhiên gật đầu, ngồi xuống ở ngay đối diện tôi và Lôi Nặc.
Tầm mắt liếc sơ qua tôi rồi trực tiếp nhìn về phía Lôi Nặc.
Hai người đàn ông liền im lặng đối diện như vậy……
Một giây……
Hai giây……
Một phút đồng hồ cứ như vậy trôi qua, hai người dường như vẫn không hề mệt mỏi.
“Đủ rồi!” Tôi khẽ quát lên. Kéo tầm mắt khí lạnh bức người của Lôi Nặc về, làm cho anh nhìn tôi.
“Anh cũng đủ rồi.” Quay đầu, cũng không quên quát Quý Phong Nhiên.
Trưởng thành một chút đi, hai người đàn ông lớn như vậy rồi.
Cũng đều là người có địa vị! Làm gì lại vậy!
“Này ~” Tôi trừng mắt nhìn Lôi Nặc bỗng nhiên khoác cánh tay lên vai mình, ý bảo anh bỏ ra. Nhưng người ta lại giống như không phát hiện ra, chẳng
những không bỏ tay, mà còn ôm chặt hơn!
“Cậu thoạt nhìn thật giống một sa trư.” Quý Phong Nhiên không khách khí nhìn anh nói.
“Còn cậu thoạt nhìn thật giống một con tang khuyển(chắc là chó bị lạc) đáng t