
iểm.
Tần Hiểu Vân không đành lòng: “Lúc này cũng nhờ anh ta cứu Tiểu Lượng.”
Lãnh Tây mệt mỏi: “Con không ăn nữa, con ra ngoài hít thở không khí.”
“Này, Tiểu Tây.” Tần Hiểu Vân gọi lại.
“Mẹ, mẹ đừng nhắc đến tên người đó trước mặt chị có được không?” Lãnh Lượng trách móc: “Chị con không thích anh ta, mẹ không cần phải đoán già đoán non nữa.”
“Mẹ có thể không lo sao? Năm đó nhà mình xảy ra chuyện là mẹ bảo chị đi tìm Cao Tử Quần giúp. Nhiều năm qua có lúc nào lòng mẹ thôi nghĩ đến chuyện này đâu. Mẹ nợ chị con, cả đời này mẹ sẽ day dứt mãi. Chị con đã không còn trẻ nữa rồi, đã không còn là gái hai mươi, không thể cứ sống mãi như vậy. Đúng, là ban đầu Cao Tử Quần làm sai, nhưng anh ta là bố của Hi Hi, quan trọng là anh ta yêu chị con.” Tần Hiểu Vân nói một hơi dài, cảm thấy tim đau thắt lại.
“Con mặc kệ, đó là việc của mẹ.” Lãnh Lượng đứng dậy, anh bực dọc sờ vào túi muốn lấy thuốc, kết quả tìm nửa ngày cũng chẳng thấy điếu nào.
Lãnh Tây vô hồn đi lang thang , cô không biết mình muốn đi đâu, chỉ là trong lòng buồn bực khó hiểu.
Cô thở ra một hơi, thành phố D vào đông thời tiết rét buốt. Đi ngang qua cửa hàng KFC, cô vô tình nhìn thấy hai bố con Cao Tử Quần đang ngồi ăn bến cửa sổ.
Không biết hai bố con đang nói chuyện gì, Hi Hi vừa ăn hăm bơ gơ vừa gật đầu.
Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Cao Hi Hi lấy một miếng khoai tây quẹt tương ớt rồi đưa đến trước mặt bố, Cao Tử Quần hơi khom lưng há miệng nhận lấy.
Hình ảnh kia khiến Lãnh Tây thật sự rung động.
Rất nhiều năm trước cô đã từng khao khát một hình ảnh như vậy, một nhà ba người ngồi quây quần bên nhau.
Nhưng hiện tại…
Cao Tử Quần vô thức quay đầu, nhìn thấy cô, anh ghé xuống nói gì đó với Hi Hi. Cao Hi Hi liền chạy ra.
“Mẹ…mẹ đến tìm con và bố à?” Cao Hi Hi nắm lấy tay cô.
Lãnh Tây trong nhất thời không nói gì, mặc Hi Hi kéo vào KFC. Cao Tử Quần chọn chỗ ngồi chỉ có hai ghế, Cao Hi Hi lanh lẹ nói: “Con đi qua bên kia chơi cầu trượt đây.”
Cao Tử Quần gật đầu: “Nhớ cẩn thẩn đấy.”
“Em có dùng gì không?” Cao Tử Quần nhìn cô, mấy hôm nay cô vẫn luôn bận bịu liên tục công việc ở cửa hàng, vẻ mặt mệt mỏi lộ rõ.
“Không cần đâu.” Lãnh Tây lắc đầu.
Cao Tử Quần nói: “Sau khi tỉnh dậy, trợ lý của anh đã kể lại mọi chuyện cho anh. Anh thật xin lỗi.” Trong không gian huyên náo của cửa hàng, giọng nói anh nghe rất êm tai.
Sắc mặt Lãnh Tây liền thay đổi, cô không ngờ anh lại trực tiếp nhắc đến vấn đề này, nó khiến cô hơi ngờ vực, có thể anh đã thật sự quên cô.
“Tất cả đều đã là chuyện đã qua.” Cô hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên cúc áo anh. Cô cố che giấu tâm tình: “Cao…Tử Quần, anh quên đi rồi cũng tốt.”
Cao Tử Quần nhìn cô: “Ờ… vậy sao?” thanh âm anh khẽ giương cao: “Nhưng anh không nghĩ như vậy.”
Lãnh Tây kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt anh dịu dàng lấp lánh, đôi mắt kia tựa như dòng nước xoáy sâu vào tim cô. Lãnh Tây luống cuống quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Ai muốn quên đi người mình yêu.” Câu nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, Lãng Tây siết chặt bàn tay dưới bàn. Cô mím chặt môi, đầu óc trống rỗng, thật lâu sau mới tìm thấy tiếng nói mình: “Anh đã quên rồi, sao còn biết được cô ấy chính là người anh yêu? Có lẽ không phải tình yêu mà chỉ là một loại hoài niệm cố chấp mà thôi.”
Cao Tử Quần nhếch khóe miệng: “Cũng không hẳn là như thế, phụ nữ các em có giác quan thứ sáu , đàn ông bọn anh cũng có cảm giác của mình.”
Cuộc sống có đôi khi thật sự rất kỳ lạ. Nhớ năm đó Lãnh Tây căm hận Cao Tử Quần đến tận xương tủy, hận đến muốn giết chết anh, ai có thể ngờ rằng có một ngày hai người lại có thể ngồi cùng nhau trong tiệm KFC đối mặt với chuyện cũ.
Ánh mặt trời đông yếu ớt rọi xuống, Cao Tử Quần nhu tình nói: “Lãnh Tây, anh có thể theo đuổi em lần nữa không?”
***
Lãnh Tây ngẩn ngơ đứng trong cửa tiện, bên tai không ngừng văng vẳng những lời anh nói hôm đó.
“Chị Tiểu Tây…”Tiểu Ưu do dự gọi.
“Chuyện gì?” Lãnh Tây đặt bó bách hợp trong tay xuống.
“Em gọi chị mấy lần rồi á, chị làm sao thế?” Tiểu Ưu lo lắng nhìn cô. Lãnh Tây là bà chủ của cô, nhưng trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau, họ nhận ra Lãnh Tây là một bà chủ rất tốt bụng. Tiếp xúc một thời gian, mấy cô cũng biết chuyện Lãnh Tây và Cao tiên sinh.
Lãnh Tây mỉm cười: “À chỉ đang nghĩ ngợi lung tung, có chuyện gì không?”
Tiểu Ưu cười cười: “Là hoa của chị, lại ba ba bông hồng, chị Tiểu Tây, Cao tổng thật sự rất có lòng, hai tuần liên tiếp tặng hoa, thật quá kiên trì.”
Lãnh Tây lắc đầu: “Em đi lấy bình hoa giúp chị.”
“Tam sinh tam thế, Cao tổng cũng lãng mạn thật đấy.” Tiểu Dịch ngưỡng mộ nói.
“Đúng vậy, nếu như có người đàn ông nào đối với em như vậy, em chắc chắn sẽ gả liền cho anh ta.”
Lãnh Tây cười yếu ớt, một lát sau điện thoại của cô đột nhiên vang lên, lại những câu hỏi quen thuộc: Em đang làm gì đấy? có bận không?
Gần đây anh đều như vậy, mỗi ngày lại một bó hoa tươi, sau đó cộng thêm một tin nhắn. Lãnh Tây thật tưởng tượng không ra bộ dáng ngồi nhắn tin của anh.
Lại nói chuyện hôm Cao Tử Quần yêu cầu Tôn thư ký đặt hoa, cô sững sờ mấy giay sau mới có phản ứng lại: “Cao