
ì, cậu sao vậy?”. Giọng nói hốt hoảng Tiểu Vân vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của tất cả mọi người.
Một bóng người cao to nhào tới đầu tiên, bế Kha Mộng Kì lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Là Trình Vũ Kiệt!
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Người ngạc nhiên nhất đương nhiên chính là Lâm Phương Phi.
Nhìn Trình Vũ Kiệt không chút do dự ôm eo Kha Mộng Kì bế lên chạy ra ngoài, Lâm Phương Phi kinh ngạc há hốc miệng.
Giữa hai người họ, chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường thôi sao?
Kha Mộng Kì gối đầu lên bờ vai của Trình Vũ Kiệt, những ngọn tóc
dài bay phất phơ trên cánh tay cậu, có cảm giác buồn buồn, nhưng lại rất thoải mái, dễ chịu.
1
Trình Vũ Kiệt bế Kha Mộng Kì chạy về phía phòng y tế, cổ cậu ướt đẫm mồ hôi.
Cô bé này bình thường nhìn gầy gò, ốm yếu thế mà sao nặng vậy chứ? Trình Vũ Kiệt khẽ chau mày.
Có phải do ăn nhiều quá không? Trình Vũ Kiệt chợt nhớ lại chuyện lần
trước hai người cùng nhau đi ăn tối, cô đã ăn rất nhiều, rồi bật cười,
đôi lông mày đang chau lại cũng giãn ra.
Từ trước đến nay Trình Vũ Kiệt chưa bao giờ cảm thấy học viện Khải Thịnh lại rộng lớn đến như vậy.
Cánh tay của cậu hơi mỏi, nhưng không thể để bản thân có bất kỳ sơ suất nào, cậu càng ôm Kha Mộng Kì chặt hơn.
Bước chân Kiệt mỗi lúc một nhanh.
Cuối cùng cũng đã đến được phòng y tế của trường, Trình Vũ Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Đinh!”. Cậu vừa ôm Kha Mộng Kì bước vào phòng vừa gọi to.
Bác sĩ trực phòng y tế trường tên Đinh Á Luân đang ngồi thong dong
đọc sách, vừa nghe thấy giọng nói của Trình Vũ Kiệt, nhưng không thèm
ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Cậu lại bị thương rồi hả? Đã bảo cậu phải
tránh xa bọn chúng, đừng để cho chúng tóm được, sao cứ không chịu nghe
lời chứ?”.
Vì nợ tiền bọn cho vay nặng lãi, Trình Vũ Kiệt thường xuyên bị bọn
chúng gây rắc rối, nên đã trở thành bệnh nhân quen của Đinh Á Luân.
“Không phải vậy, là cô ấy bị ngất, anh mau giúp em khám cho cô ấy xem thế nào đi!”. Trình Vũ Kiệt nhẹ nhàng đặt Kha Mộng Kì xuống một chiếc
giường nhỏ trong phòng, vội vàng nói.
“Đây có phải bạn gái cậu không mà quan tâm như vậy?”. Đinh Á Luân
nhìn dáng vẻ mướt mát mồ hôi của Trình Vũ Kiệt một hồi, sau đó đi thẳng
đến bên cạnh Kha Mộng Kì: “Cô bé này cũng xinh xắn đấy chứ!”.
“Anh Đinh, sao anh nhiều lời thế! Anh mau khám cho bệnh nhân đi chứ!”.
Đinh Á Luân kiểm tra cho Kha Mộng Kì một lượt rồi chau mày.
“Cô ấy rốt cuộc bị sao vậy?”. Trình Vũ Kiệt hoang mang hỏi.
“Cô bé bị ngất là do lao lực quá sức. Thật kỳ lạ, cô bé còn nhỏ tuổi như vậy mà sao lại làm việc quá sức nhỉ?”.
“Có nguy hiểm không ạ?”.
“Bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi
điều dưỡng. Anh truyền cho cô bé một chai nước trước, giúp cho thần kinh bớt căng thẳng”. Vừa nói xong, Đinh Á Luân liền quay người đi lấy thuốc và những dụng cụ cần thiết để truyền dịch.
“Haizz! Cuối cùng cũng đuổi kịp cậu! Kiệt, cậu đi nhanh thế!”. Tiểu Vân vừa nói vừa thở hổn hển.
“Cơ thể Kì rất suy nhược, vẫn cần cậu chăm sóc cô ấy thật chu đáo!”.
“Mình biết rồi”. Trái tim Tiểu Vân như lặng đi.
“Anh Đinh, cô ấy giao cho anh đấy! Có chuyện gì thì gọi điện thoại
cho em. Em phải đi đây”. Trình Vũ Kiệt vỗ vai Đinh Á Luân, rồi thì thầm
với Đinh Á Luân, “Ngoài ra… khi nào cô ấy tỉnh lại thì nhắn tin cho em
nhé”.
“Tên tiểu tử này! Đã quan tâm đến người ta như vậy thì ở đây đợi đến
khi người ta tỉnh dậy rồi hãy đi!”. Đinh Á Luân không hiểu gì.
“Em còn bận chút việc”. Trong đầu Trình Vũ Kiệt bỗng nhiên hiện lên
cảnh tượng ở cửa phòng tập, Phương Văn Húc dịu dàng cài chiếc kẹp tóc
lên đầu Kha Mộng Kì, khuôn mặt cậu lại lạnh lùng như trước.
Quan hệ giữa hai người đã phát triển đến bước nào rồi?
Phương Văn Húc, mày cũng thật là có bản lĩnh!
Nhưng tao sẽ không để yên cho mày đâu!
Kiệt cười nhạt.
Sau khi ngất đi mấy tiếng, cuối cùng Kha Mộng Kì cũng tỉnh lại.
Cô mở mắt, cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ chuyển dần sang rõ rệt.
Đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Vân, cô ấy vẫn
đang căng thẳng nhìn mình. Thấy Mộng Kì đã tỉnh, Tiểu Vân vui mừng hét
lớn: “Kì, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu làm mình sợ chết đi được
đấy!”. Nói xong, đè cái thân hình mũm mĩm của cô ấy lên giường, ôm chặt
lấy Kha Mộng Kì.
“Sao mình lại ở đây?”. Tiểu Vân khó khăn lắm mới nhấc được cái thân
hình phát tướng của cô ấy lên, Kha Mộng Kì mới có thể thở được mà nói.
Nhìn cảnh vật lạ lùng trước mắt, cô không hiểu gì cả, cố gắng nhớ lại
những gì xảy ra trước đó. Nhưng chỉ nhớ được chuyện Húc đến phòng tập
tìm cô.
“Vừa rồi cậu đột nhiên bị ngất! Sau đó, Kiệt chạy như bay đến bế cậu
lên đưa tới phòng y tế”. Tiểu Vân lắc lắc đầu nói, “Mình chạy theo sau,
đuổi mãi, khó khăn lắm mới đuổi kịp. Kiệt thật không hổ danh là Super
Boy, chạy nhanh thật đấy!”.
“Ý cậu là chính Kiệt đã đưa mình tới phòng y tế?”. Kha Mộng Kì không dám tin vào tai mình, hỏi lại.
Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên, nhìn tứ phía tìm kiếm bóng dáng Kiệt.
“Cậu đang tìm Kiệt hả? Đừng tìm nữa! Cậu ấy đã đi rồi!”. Tiểu Vân ỉu xìu nói.
“Ồ…”. Kha Mộng Kì thất vọng.
Điều mà