
i Mục Âm, Nhược Hi sẽ học cách tôn trọng. Bà là hi vọng sống của ba sau khi mẹ rời đi. Có lẽ mẹ ở trên thiên đường cũng sẽ tôn trong quyết định của ba, Nhược Hi cảm thấy điều duy nhất mình có thể làm đúng đó là, tiếp nhận.
Yêu, hận, tất cả đều trôi qua.
Cuộc sống và tình yêu, cô vẫn phải tiếp tục chấp nhận và đi qua.
Tất nhiên, phải có anh bên canh.
Thời gian trôi mau, con người cũng sẽ già, sang năm cô đã ba mươi mốt tuổi rồi, anh cũng sắp bước sang tuổi hai mươi bảy, thời gian cứ trôi đi, lưu lại dấu ấn của anh và cô.
Bây giờ suy nghĩ một chút, trong lòng càng thêm kiên định.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của anh, Nhược Hi hinh ngạc một chút, đang không biết phải đối mặt thế nào, anh đã ló đầu vào: “Này, em đừng tắm quá lâu, dễ bị cảm.”
Nhược Hi lau khô thân thể mặc áo ngủ tới nằm trên giường. Mục Ca ở bên cạnh, vẻ mặt bình thản, như không có việc gì đặt điều khiển ti vi vào tay cô nói: “Em xem đi, anh đi tắm.”
Rất nhanh cô đã thấy anh từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc, vừa cầm cốc nước ấm đưa tới cho cô.
“Em uống một chút nước, tránh bị cảm.” Anh nhỏ giọng nói.
Nhược Hi cúi đầu uống hết cốc nước, sau đó đặt cốc vào lòng bàn tay anh, nhắm bắt giả bộ ngủ.
Mục Ca ngồi bên giường, cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh, thấy cô không có động tĩnh mới cẩn thận vén chăn, nhẹ nhàng chui vào.
Nhược Hi cảm thấy khẩn trương, mất tự nhiên ngọ nguậy, bị anh kiềm chắc, vòng tay cô qua hông mình. Trong đầu Nhược Hi hiện lên hình ảnh thân mật của hai người trước kia, liền giữ tay anh lại, nhỏ giọng nói: “Đừng lộn xộn, em muốn ngủ.”
Cảm giác nóng rực khiến đầu óc của Nhược Hi mơ hồ, sau khi cự tuyệt anh, thân thể lại không tự chủ được dán sát vào người anh, muốn cảm nhận hơi ấm của anh.
Mục Ca rút tay ra khỏi tay cô, chậm chạp trườn vào trong cổ áo cô, Nhược Hi thở gấp muốn ngăn cản anh lại di chuyển sang chỗ khác, dọc theo đường cong trước ngực cô, dùng sức thăm dò, Nhược Hi không còn hơi sức ngăn cản, tùy tiện để anh mở nút áo ngực của mình.
Cô cảm thấy hô hấp thật sự khó khăn, hai mắt nhắm chặt. Cảm giác ngón tay anh từ từ dùng sức, vuốt ve bộ ngực của mình, Mục Ca cúi đầu ở bên tai cô thì thầm: “Nhược Hi.”
“Hả?” Giọng nói của cô khác thường, âm thầm nuốt nước miếng, cố gắng miễn cưỡng để bản thân không để ý tới ngón tay anh đang chạy loạn.
“Gả cho anh.”
Nhược Hi mở mắt, nhìn vào mắt anh. Chẳng biết từ khi nào, ánh mắt anh lại thay đổi như vậy, cái loại cảm giác áp bức kiên đinh không cho phép từ chối.
Cô còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã gặm cắn lên người cô, số tuổi căn bản không phải là chướng ngại, anh hoàn toàn hiểu làm thế nào để đoạt quyền chủ đạo, mê hoặc cô để cô đáp ứng theo yêu cầu của mình.
Cái loại trêu chọc tùy tiện, bàn tay anh khống chế toàn bộ cơ thể cô, khiến toàn thân Nhược Hi run rẩy rên rỉ, ở dưới thân anh căn bản không nói ra được một lời.
Mục Ca cúi đầu nhìn cô, sống mũi thẳng, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng khẽ nhếch lên, Nhược Hi lần đầu tiên phát hiện Mục Ca so với cô tưởng tượng thậm chí còn thành thục hơn.
“Đồng ý lấy anh.” Giọng nói của anh trong bóng đêm tràn đầy mê hoặc, giống như bị loại cổ đầu độc lí trí yếu ớt của Nhược Hi.
Nhược Hi nâng cằm, hôn lên bờ môi anh, dây dưa đầu lưỡi, dùng sự trầm mặc biểu hiện sự khát vọng của mình. Mục ca rốt cuộc không chịu được sự khiêu khích của cô, cố định hai tay cô, đồng thời nhanh chóng tiến công. Nhược Hi mỉm cười theo động tác của anh, giống như là bão táp, không thể tự chủ.
Một giây đó, cô mỉm cười hai mắt nhắm lại, gật đầu, “Vâng.”
Nhược Hi không thích cùng mẹ đi làm, mỗi tuần chỉ cần tới ngày mẹ trực, Nhược Hi không có người chăm, nên không có cách nào đành phải tới phòng làm việc của mẹ, còn mẹ thì đi làm, dù sao Nhược Hi nhỏ bé, nhón chăn lên cũng không thấy được tình hình ngoài cánh cửa thủy tinh, cho nên chỉ ngồi xổm trên mặt đất nghịch, một mình chơi nhảy ô.
Nhảy, nhảy, từ sáng nhảy tới chiều… Mẹ vẫn chưa hết bận.
Trong túi còn hi quả trứng gà đỏ mẹ đưa buổi sáng, nặng trĩu, đụng vào nhau, phát ra tiếng vang, nhưng cô không bỏ ra, cô đợi mẹ cùng ăn.
Có rất nhiều người tặng mẹ Nhược Hi trứng gà đỏ, bởi vì mẹ cô bé làm ở khoa sản, đỡ rất nhiều em bé, cho nên thường được tặng, điều này cũng khiến Nhược Hi kiêu ngọa, cô nói với bạn bè xung quanh, “Mẹ mình là giỏi nhất, bởi vì nhiều vĩ nhân tương lai đều là do mẹ đỡ đẻ, tương lai sẽ tới cảm tạ mẹ mình.”
Cho nên những đứa trẻ coi cô bé là thần tượng, à ít nhất là thần tượng trong lòng các cô bé, vì vậy lúc bầu lớp trưởng Nhược Hi dĩ nhiên có số phiếu áp đảo đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh, trở thành trưởng lớp Lâm Nhược Hi.
Đối với huyên náo ở ngoài phòng làm việc Nhược Hi trước giờ không để ý, cô toàn tâm toàn ý chơi nhảy ô, 1,2,3,4…
Mẹ cô là bác sĩ khoa sản, Nhược Hi tới nhiều lần cũng đã thích ứng dần với hoàn cảnh này.
Tiếc khóc tiếng kêu của các dì các mẹ, hay tiếng cười của các chú được làm ba, tiếng kêu khóc của em bé rồi tiếng nói tiếng cười vui mừng của các ông bà khi biết mình có cháu trai, “Bác sĩ Trương khoa hai, y tá giường số 4 và giường