
Trên thế giới này không thiếu trai anh hùng, gái
thuyền quyên, nếu thiếu chỉ là cơ hội để họ gặp nhau.
Trời se lạnh, tiếng mưa rơi tí tách làm không khí mùa
xuân thêm ẩm ướt.
Chiếc rèm thủy tinh thoáng lay động, một chàng trai
vén tấm rèm lên rồi bước chân vào cửa hàng tạp hóa “7 – 11”, những giọt nước
mưa theo chân anh bước vào. Trong gian hàng nhỏ bé, người tránh mưa đứng chen
chúc với nhau. Mọi người đều không ai quen ai, người thì đọc báo, người thì
nghịch điện thoại, không ai để ý tới một chàng trai cũng đang đứng trú mưa như
họ. Ánh mắt của chàng trai đó tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng dừng lại trên
người một cô gái đang xem tạp chí ở một góc cuối gian hàng. Giống như đi qua
một ngõ nhỏ tối tăm dài hàng km, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ
nơi đầu đường. Anh nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh như có một tia
lửa.
Cô gái đó khoảng chừng 18, 19 tuổi, nước da trắng trẻo
như một quả vải đã được bóc vỏ. Cô đứng ở góc đặt tạp chí của cửa hàng, kinh
ngạc nhìn bức ảnh trên trang bìa. Cô bạn Ngải Linh Linh kéo tờ tạp chí lại,
nhìn kỹ:
- Đây không phải là Jason sao? Bảo Lam, cậu chia tay
với anh ấy rồi hả?
An Bảo Lam chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày sẽ
nhìn thấy bạn trai mình trên trang bìa của tạp chí. Anh cùng một ngôi sao nữ
đang nổi “thân mật nắm tay nhau xuất hiện ở một nhà hàng sang trọng”. Bảo Lam
day day hai mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính râm bên cạnh cô nàng
xinh đẹp, những đường nét của cái mũi, độ cong của đôi môi, thân hình gầy gầy…
Ngoài cái kính râm che mất nửa khuôn mặt, mọi thứ ở người con trai đó đều giống
với Jason!
Cảm giác lạnh lẽo như rơi vào một cơn mơ, càng lạnh càng không tỉnh lại được.
Không phải là thật, đây không phải là thật! Cô tự lừa dối mình, gấp quyển tạp
chí lại, để nó lên kệ rồi quay đầu ra nhìn bầu trời nặng nề ngoài cửa sổ. Những
hạt mưa rào ban nãy đã dần nhỏ lại, giờ chỉ còn lắc rắc vài hạt mưa bụi. Chú én
nhỏ trú mưa bên hiên nhà bị sự ồn ào làm cho sợ hãi, giang rộng đôi cánh bay
vào trong cửa hàng
- Này, có chim én bay vào kìa.
- Chán quá, bắt nó chơi xem.
Trong vòng vây của những cánh tay, con chim én bé nhỏ
nháo nhác bay từ góc này sang góc khác, cố nấp vào một góc nào đó thật kín, cho
tới khi bị dồn tới tận khung cửa sổ bằng kính. Cánh cửa sổ đóng chặt. Nhìn ra
ngoài bầu trời tự do mà mình không thể với tới, con chim én lao mạnh vào cửa
kính, hết lần này tới lần khác.
Thân hình nhỏ bé của nó lao vào lớp kính dày lạnh lẽo,
phát ra những tiếng xé lòng. Bảo Lam len tới gần định mở cửa thả nó ra, nhưng
lại có người tới trước cô một bước, nhanh nhẹn mở cánh cửa sổ nặng nề. Con chim
én bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cái bóng nhỏ bé nhưng vui vẻ. Bảo Lam quay
đầu lại nhìn, mặt đối mặt với anh đang đứng ngay sau lưng.
Một chàng trai trẻ khoảng chừng 23, 24 tuổi, người cao
gầy, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nhỏ dài và sắc bén, đúng là kiểu con trai mà
đám nữ sinh vẫn thích. Bảo Lam mặt đối mặt với anh, khoảng cách giữa hai chóp
mũi chỉ khoảng mười mấy cm. Gần quá, gần tới mức có thể sờ thấy hơi thở của
người đối diện. Từng hơi thở tuần hoàn như một cơn sóng thủy triều, nhè nhẹ
“xoa bóp” lên làn da nhau.
Cô đỏ mặt lùi về sau một bước, đúng lúc đó điện thoại
di động trong túi sách vang lên. Bảo Lam nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang
lên giọng nói cáu gắt của Jason:
- Sao giờ em mới nhận điện thoại? Thời gian của anh
quý giá lắm, em có biết không hả?
- Đang trú mưa, ồn quá nên không nghe thấy. – Bảo Lam
tránh khỏi người lạ, đi về phía cửa để nghe điện thoại.
- Lần này anh bay từ Bắc Kinh tới thăm em, làm lỡ rất
nhiều việc.
- Ừ, em biết… - Cô cắn nhẹ môi. – Nhưng mà anh yêu, đã bốn tháng nay chúng ta
không gặp nhau rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều. – Jason nói. –
Cho em nửa tiếng, anh ở khách sạn Hilton, tòa nhà giữa, số phòng là… Em tới mau
đi.
- Nửa tiếng không đủ… - Bảo Lam còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên
những tiếng tút tút dài dằng dặc. Anh cúp điện thoại rồi. Năm 15 tuổi cô yêu
anh, hơn cô 8 tuổi, nửa năm nay, Jason thường xuyên đi công tác và đối xử với
cô ngày càng lạnh nhạt.
- Anh ta tìm cậu hả? – Linh Linh ôm cánh tay cô. – Đã
lằng nhằng với nữ minh tinh rồi, cậu còn quan tâm tới gã đó làm gì nữa?
Bảo Lam không trả lời, khoác túi lên vai rồi đi ra
ngoài. Ánh mắt của chàng trai đó vẫn bám theo cô. Ngải Linh Linh cảnh giác, đẩy
nhẹ vai Bảo Lam:
- Cậu nhìn kìa, vừa nãy có một anh chàng đẹp trai nhìn
chúng ta.
Bảo Lam không buồn quay đầu lại. Đúng vào lúc cô bước chân ra khỏi cửa, mái che
bên ngoài chưa được sửa đổ ụp xuống, rơi thẳng về phía Bảo Lam. Trong lúc nguy
cấp, có người từ đằng sau kéo cô vào trong cửa hàng. Mái che đồ rầm xuống đất,
khiến mọi người sợ hãi quay lại nhìn. Cô ngã ngồi lên đất, khóe mắt cô có một
giọt nước rơi xuống.
Bất ngờ quá, ngay cả Ngải Linh Linh cũng sững sờ đứng
im, không kịp phản ứng.
- Cô không sao chứ?
Một giọng nói dịu dàng. Bảo Lam thở hổn hển, tim đập
thình thịch như sắp nhảy ra