
Đinh, đi ngủ.”
Nó đảo đôi mắt đen láy,
yên lặng nhìn mẹ mình, “Mẹ, ba.”
“Ba ba, bay.” Tôn
Đào Phi chỉ vào trăng sáng chói lóa ngoài cửa sổ, làm động tác bay bay.
Bàn Đinh ở trong ngực
Tôn Đào Phi giãy dụa thân thể nhỏ, chỉ chỉ trăng sáng, nấc nấc cười nói, “Bay,
cha.”
“Ừ, ừ, ngủ đi,
Bàn Đinh, mẹ mệt rồi.” Nói, Tôn Đào Phi vỗ vỗ sau lưng của nó, mỏi mệt nhắm hai
mắt lại.
Nhóc mở mắt to, thấy mẹ
mình nhắm hai mắt lại, dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ bụng mẹ, thấy mẹ không tỉnh, nó dứt
khoát tự mình ở trong ngực Tôn Đào Phi chơi vô cùng vui vẻ, không quấy rầy thời
gian ngủ của mẹ.
Sáng sớm, Tôn Đào Phi ở
trong một hồi “Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn mau...” rốt cục cũng mở mắt.
Liếc nhìn con trai còn
đang ngủ say trong ngực, Tôn Đào Phi rón rén bỏ nó ra, cầm điện thoại di động
đang không ngừng rung, phía trên còn dính chút nước miếng của con, nhanh chóng
ra khỏi phòng ngủ.
“Chào buổi sáng.”
Vừa đưa điện thoại lên tai, ngữ điệu trầm thấp thoải mái của Trình Phi Viễn liền
từ từ vang lên.
Liếc mắt, Tôn Đào Phi
không tình nguyện “Ừ” một tiếng, sáng sớm lại tha cho người ta còn ngủ.
Trình Phi Viễn cười khẽ
một tiếng, hồi lâu, hơi có chút khẩn trương hỏi, “Chuyện kia em suy nghĩ kỹ
chưa.”
Tôn Đào Phi trong nháy
mắt hoàn toàn thanh tỉnh, lỗ tai lập tức cũng nóng lên, bình ổn lại nhịp tim
đang tăng nhanh, “Chưa.” Làm gì nhanh như vậy, nói thế nào đây cũng là một chuyện
lớn, có được không.
“Vậy còn bao lâu
nữa mới nghĩ xong?” Trình Phi Viễn lập tức từng bước ép hỏi.
Tôn Đào Phi tức giận
đáp, “Ba ngày.”
Nghe tiếng, Trình Phi
Viễn buông tay phải đã bị nắm thấm ướt mồ hôi ra, “Ừ, vậy anh chờ em.”
“A, đúng rồi,
ngày hôm qua ông nội cho em một vòng tay phỉ thúy.” Tôn Đào Phi cảm thấy chuyện
này vẫn cần thông báo với Trình Phi Viễn.
“Vậy sao? vậy nói
rõ ông nội đã hiểu em, hơn nữa ông nhất định là rất thích em.”
“Thật chứ?” Tôn
Đào Phi rõ ràng hoài nghi hỏi.
Trình Phi Viễn khẽ cười
hai tiếng, “Đúng vậy, những vòng tay này là đời đời Trình gia chúng ta lưu lại,
truyền cho con dâu. Em là cháu dâu lấy được vòng tay từ trong tay ông nội nhanh
nhất. Trước em, chị dâu coi như là nhanh nhất, cũng dùng thời gian ba tháng,
cho nên em cứ nhận đi.”
“Vâng.” Tôn Đào
Phi âm thầm đắc ý khẽ mỉm cười. Không ngờ, ông nội thật đúng là người đáng yêu.
Nếu lão nhân gia ông ta “mua” (mua chuộc vụ chơi cờ với người ta á) cô như vậy,
về sau cô nhất định sẽ hiếu kính lão nhân gia ông ta nhiều hơn.
Tôn Đào Phi rón rén đẩy
cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thằng nhóc vốn là nhắm chặt mắt, đang giương mắt
to long lanh không ngừng nhìn chung quanh, một bộ vẻ mặt ủy khuất muốn khóc.
Nhìn thấy cô, nó lập tức lật người, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, lảo đảo nghiêng ngả
nhào về phía cô, “Mẹ.”
Vội vàng ôm con vào
trong ngực, Tôn Đào Phi vỗ nhẹ phía sau lưng nó, “Bàn Đinh, mẹ đây rồi.”
“Mẹ, hư.” Nó ôm
chặt cổ Tôn Đào Phi, thanh âm non nớt mang theo ngữ điệu hơi cáu.
“Uh, mẹ hư.” Buồn
cười hôn nhẹ khuôn mặt rõ ràng đang cáu kỉnh của con, Tôn Đào Phi học nó, tích
cực phụ họa.
Nó không tiếng động tựa
đầu vào trên bả vai Tôn Đào Phi, lẳng lặng nằm. Vươn tay, cô nhẹ nhàng gãi gãi
nó.
Rất nhanh, thằng nhóc
trong ngực Tôn Đào Phi, không ngừng uốn éo, khanh khách cười lớn. Đây là bí mật
của riêng Tôn Đào Phi: Bàn Đinh rất thích người khác gãi nó, chỉ cần có người
gãi, nó lập tức sẽ cười to không ngừng. Bất quá, cô cũng không có nói cho bất kỳ
ai, bởi vì đó là bí mật giữa cô và Bàn Đinh.
Đợi đến hai mẹ con cười
huyên náo xong, chuẩn bị xong, lúc xuống lầu đã là nửa giờ về sau.
Ông nội, bà nội, ba chồng
cũng đã chỉnh tề ngồi ở trên bàn ăn, mẹ chồng đang thu xếp bữa ăn sáng.
Tôn Đào Phi lập tức đỏ
mặt, cảm giác đầu tiên tràn đầy ngượng ngùng. Cô và Trình Phi Viễn kết hôn đã gần
hai tháng, người con dâu như cô chưa từng làm bữa sáng cho ba mẹ chồng lần nào,
ngược lại mỗi ngày đều là mẹ chồng làm những việc này. Cô muốn là sáng nay làm
bữa sáng cho mọi người, kết quả vẫn bị tên nhóc trong ngực làm chậm trễ.
Ánh mắt của nó vừa lúc
nhìn lại, Tôn Đào Phi cố ý trừng mắt liếc nó một cái, rõ ràng, thằng nhóc cho
là mẹ đang chơi trò chơi gì mới với nó, học theo, cũng trợn mắt nhìn mẹ một cái
giống như đúc. Dần dần, tự vỗ tay nhỏ bé một mình, đắc ý cười vui sướng. Chọc
cho Tôn Đào Phi vui lên ha ha theo.
“Phi Phi, con và
Bàn Đinh đang đùa cái gì đấy?” Bà nội giơ lên kính lão đang gác ở trên lỗ tai,
cười híp mắt nhìn hai mẹ con trong nắng sớm làm cho người ta ấm lòng.
Nghe vậy, nụ cười của
Tôn Đào Phi càng lớn, chỉ chỉ Bàn Đinh vẫn đang cười vui sướng trong ngực, “Nó
trừng con đó!”
Bà nội hòa ái cười,
vươn tay về phía Bàn Đinh, “Bàn Đinh, chỗ bà cố có kẹo này.” Nói xong, bà nội từ
trong túi ông nội móc ra một cây kẹo que A Nhĩ Ti Tư[1'> .
Nó lập tức đưa tay nhỏ
bé mập mạp ra, chạy thẳng tới trong ngực bà cố.
Ông nội hung hăng nhìn
chằm chằm cây kẹo trong tay Bàn Đinh, một bộ giận mà không dám nói gì, giống
như là bị đoạt bảo bối yêu mến nhất, Tôn Đào Phi nhất thời chỉ cảm thấy không
biết