
ngày càng xa, Nghiền muội vẫn còn ở phía sau liều mạng đuổi theo nàng.
Tiếng Sư tử rống có lẽ là giả, đều là Nghiền muội gạt nàng nên mới tạo ra, nàng ta muốn ngăn nàng đi tiếp là vì có mục đích khác?
Không kịp nghĩ nhiều, nàng bắt đầu chạy thật nhanh.
Phía sau tiếng Nghiền muội khóc càng lúc càng lớn, "Tỷ tỷ ~ đừng để Nghiền muội lại a ~"
Tiếng khóc đánh thẳng vào nội tâm, làm cho ai nghe cũng không nhẫn tâm làm như vậy.
Nàng thả chậm tốc độ, "Trước mặt thật sự có một con sư tử sao?"
"Thật sự có!" Nghiền muội khẳng định cực kỳ chắc chắn, nàng thật sự đã sắp tin tưởng lời của nàng ta, hình như âm thanh của nàng ta có thể đánh tan sự phòng bị trong lòng người khác.
"Ngươi đang nói láo!" Nàng lại bước nhanh hơn, lần đó nàng và Thiện Xá gặp phải một đàn sư tử, Thiện Xá nói bọn họ chúng là động vật sống theo bầy đàn, nếu như phát hiện kẻ địch, nhất định sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng, không thể nào có chuyện một con đơn độc sinh tồn .
"Tỷ tỷ ~~" Nghiền muội càng gào khóc to hơn, "Chờ ta một chút ~ tỷ tỷ ~"
Không còn một tia thương tiếc, nàng bắt đầu chạy.
"Ha ha, tỷ tỷ, trước mặt không có ai mở cửa cho ngươi đâu." Vốn dĩ âm thanh thanh thuý như tiếng chuông bạc, lay động lòng người, đột nhiên lại trở nên dữ tợn, "Chờ ta, chờ ta tới dẫn ngươi trốn đi, chúng ta có thể trốn đến một chỗ mà không ai có thể tìm ra. Ha ha."
Tiếng cười của Nghiền muội vang vọng bốn phía, nàng lại có thể nghe ra trong đó có cái gì đó rất giống với bà bà, là cảm giác của nàng sai rồi sao?
Nàng chạy như điên tới trước một cánh cửa, nàng gõ một lúc lâu, quả nhiên không có ai ra mở cửa.
Phía sau tiếng cười dần dần tới gần hơn, "Tỷ tỷ ~ chúng ta cùng đi trốn thôi."
Trong nháy mắt toàn thân nàng nổi hết da gà, "Nghiền muội!" Nàng lập tức trả lời nàng ta, "Ta có thể cùng trốn với ngươi, nhưng ngươi phải tìm được ta trước!"
Nghiền muội hình như có hứng thú với lời đề nghị này, "Tốt ~"
"Như vậy, ngươi xoay người sang chỗ khác, đếm tới 100 thì quay lại."
Nghiền muội cười ha ha, "Có thể."
Nói xong, nàng liền nghe thấy tiếng Nghiền muội bắt đầu đếm, "Một, hai, ba. . . . . ."
Nàng bắt đầu mò mẫm xung quanh cánh cửa, nếu Nghiền muội nói không ai mở cánh cửa này, thì bên trên nhất định có thứ gì đó có thể mở cánh cửa này ra! Nàng bắt đầu ghét bỏ chính mình, nếu như nàng có thể nhìn thấy, không phải sẽ đơn giản hơn rất nhiều hay sao.
"29, 100."
Trong nháy mắt nàng đã cảm thấy một tiếng cười sát bên tai, "Tỷ tỷ, ta tìm được ngươi rồi." "Ngươi không đếm hết đến 100!" Nàng giả bộ trấn định mạnh mẽ nói.
"Ta đếm hết rồi, ta đếm hết rồi !" Nghiền muội quật cường nói.
Nàng ta thật sự là một đứa bé thích nói láo "Nếu như ngươi nói cho ta biết làm thế nào để mở cánh cửa này, thì ta sẽ đi trốn với ngươi."
Nghiền muội lắc đầu một cái, "Vô dụng, không có cách nào mở nó ra đâu."
Nàng nghĩ nghĩ, đổi lại một phương thức hỏi khác, "Ngươi có biết tại sao lại không mở được cánh cửa này không?"
"Thì phải gõ đủ 25 cái thôi."
Nàng âm thầm cảm thấy mình thật may mắn, Nghiền muội thích nói láo, hình như cũng không phải là nàng ta cố ý.
Nàng bắt đầu liên tục gõ mạnh lên cánh cửa, trong lòng thầm đếm : một! hai! ba! Bốn. . . . . .
"Tỷ tỷ ~ tỷ làm như vậy cửa không mở ra đâu!" Nghiền muội có chút khẩn trương nói.
Nàng không có ý định để ý tới nàng ta, nàng gõ thật nhanh: 23, 24! 25!
Cửa mở ra.
"Tỷ tỷ, ngươi lừa ta ~!"
Nàng cảm nhận được ánh mắt tức giận bừng bừng phía sau lưng, nàng lập tức chạy qua cánh cửa rồi đóng lại.
Nghiền muội chắc chắc vẫn còn đứng bên kia khóc, nhưng âm thanh đó gần như đã biến mất.
Nơi này an tĩnh khác thường, không phải là nàng đã chạy ra rồi chứ?
"Tu ~" nàng thử gọi một tiếng.
Không có người nào trả lời, nơi này an tĩnh đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Nàng cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, chỉ sợ sẽ xuất hiện cái gì đó bất thường.
"Tích!"
Nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng ngắn ngủi, âm thanh kia quá mức bén nhọn khiến người ta cảm thấy có chút chói tai.
Chờ đến khi nàng muốn nghe kỹ lại thì không còn thấy gì nữa.
Là vật gì? Trong lòng nàng có chút lo lắng, trước mắt trừ bóng tối thì vẫn là bóng tối.
"Tích tích ~"
Âm thanh lần nữa truyền đến, lần này, so với trước kia thì dài hơn một chút, nhưng lại làm cho lòng nàng càng khó chịu hơn.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, mò mẫm một hồi xem rốt cuộc đó là thứ âm thanh gì.
"Tích tích ~~~"
Âm thanh kia bỗng dưng phóng đại, hơn nữa kéo dài không ngừng, khiến cho nàng cảm thấy thật phiền não. Cảm giác kia so với việc có người dùng móng tay thật dài không ngừng cào trên bảng đen còn khó chịu hơn.
Còn chưa đi được vài bước, nàng lại cảm thấy trên môi mình nóng lên. Nàng lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa, đầy máu.
Thế nhưng nàng lại chảy máu mũi.
Từng trận cảm giác nóng ran truyền khắp toàn thân nàng, nàng như phát điên bịt kín lỗ tai, dùng sức bịt lại, ra sức bịt.
Không được, hoàn toàn không được. Thứ âm thanh bén nhọn này làm cho nàng cảm thấy thật hoảng loạn, theo từng bước chân nàng tiến lên nó càng lúc càng lớn.
Nàng giống như