
xin phép."
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng truyền tới, là Cảnh Nhân tới.
"Dư phi nương nương, hoàng thượng nhân từ, thấy người đã thật lâu cũng không trở về nhà, nhất định khiến phụ mẫu sốt ruột, do dó sai ty chức đến đây, thông báo cho người trong ba ngày tới có thể trở lại thăm phụ mẫu."
Nàng sững sờ, không phải chứ? Tu Hồng Miễn làm sao lại đột nhiên trở nên đại từ đại bi rồi?
"Nương nương, ty chức thấy hiện tại người cũng không cần thu xếp cái gì, đại kiệu đang chờ ở bên ngoài rồi."
Trong lòng nàng có chút cảm giác rất lạ, chạy đi cùng A Hu nói lời cáo biệt, dù sao nàng cũng không có cách nào mang theo nó.
Dưới sự thúc giục của Cảnh Nhân nàng mơ mơ hồ đồ đi lên cỗ kiệu.
Cảnh Nhân liền đi theo sau, nàng cảnh giác nhìn về phía hắn.
Trừ hoàng thượng ra, bất luận kẻ nào cũng không được lên ngồi cùng kiệu với nương nương, người nào vi phạm sẽ bị chém. Hắn làm sao có thể. . . . . .
"Nương nương, đắc tội." Cảnh Nhân hướng về phía nàng khom người một cái, ngồi vào trong.
Không có tiếng chiêng vang vọng, cũng không có một người dư thừa nào đi theo.
Mà tốc độ cỗ kiệu này đi cũng quá nhanh rồi. . . . . .
Nàng nhíu nhíu mày, "Dừng kiệu!"
Không có ai nghe nàng, cỗ kiệu vẫn như cũ đi thật nhanh.
Cảnh Nhân thấy vậy, đối với nàng nói một chút "Nha hoàn của người Hoàng thượng sẽ phái người chiếu cố thật tốt tốt, nương nương hiện tại hãy về Hạ Hách Na phủ trước, ty chức sẽ bảo vệ người thật tốt."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !" Trong lòng của nàng có chút sợ hãi, như bây giờ. . . . . . Thế nào cũng làm cho nàng cảm thấy mình như đang bỏ trốn.
"Nương nương đừng hỏi, chức trách của ty chức chính là bảo vệ tốt nương nương."
Nàng nhìn Cảnh Nhân vẫn đang một mực cung kính, có hỏi nữa thì chắc là vẫn sẽ không có kết quả gì.
Nàng nhắm hai mắt lại, tự hỏi bước kế tiếp nên làm cái gì.
Nàng đột nhiên trở về, làm cho cả Hạ Hách Na phủ trên dưới có chút ứng phó không kịp.
Thậm chí trước đó cũng không thông báo một tiếng, lần này Tu Hồng Miễn đã để cho nàng trở lại, thật sự hết sức cổ quái, nàng rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì.
Đại ca đã đi biên quan, Tứ ca lại dẫn Tam ca đi chơi rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ cùng Nhị tỷ.
Thái độ bây giờ của mẫu thân đối với phụ thân đã tốt hơn rất nhiều, làm cho phụ thân mừng rỡ không ngậm miệng được.
Dùng xong bữa, nàng cùng Nhị tỷ đi tới khuê phòng của tỷ ấy.
"Nhị tỷ, quyển sách lúc trước mang đến đâu rồi?"
Lúc trước nàng vẫn luôn cho rằng phụ thân biết trên người nàng có đồ, nên vì an toàn, nàng liền đem toàn bộ mang theo trở lại. Nhưng khi nhìn thấy phụ thân hình như cũng không biết chuyện này, sau lại cùng Nhị tỷ nói chuyện, nàng quyết định đem quyển sách đó cất tại đây, dù sao nơi này so với Hoàng cung an toàn hơn nhiều.
"Chờ một chút." Nhị tỷ đi tới bên cạnh giá sách của nàng, từ bên trong rút ra một sách.
"Chỗ này của ta không thể so với Hoàng cung, nên tất nhiên sẽ không có ai tới đây lật tìm lung tung." Nhị tỷ hình như biết nàng sẽ cảm thấy kỳ quái khi nàng ấy thế nào lại đem đồ để tùy ý như thế, liền giải thích.
Nàng cười cười, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nàng biết rõ Nhị tỷ đã có tính toán, "Chỉ cần là để ở chỗ Nhị tỷ, ta liền yên tâm."
Nhị tỷ đem sách đưa cho nàng, "Không cần phải nói, này cho ngươi."
Nàng cười hắc hắc, "Nhị tỷ đã xem chưa?"
Nàng ấy lắc đầu một cái, "Biết nhiều quá, đối với mình không có chỗ tốt."
Nàng thật bội phục nàng ấy, đạo lý này thật ra thì người người đều hiểu, nhưng rất nhiều người chính là không quản được lòng hiếu kỳ của mình, tỷ như nàng, cho nên nàng mới đáng đời bị nhiều phiền phức như vậy.
"Ta muốn xem a~~ Nhị tỷ nếu là không nhịn được, có thể tới nhìn lén , hì hì."
Nàng ấy cười khẽ gật đầu với nàng, "Ta có thể đi thêu khăn của ta."
Đem sách mở ra, lấy chén nước bên cạnh thấm ướt.
Nàng tò mò liếc Nhị tỷ đang ở bên, tỷ ấy thật chuyên tâm thêu, hoàn toàn không có một chút ý muốn nhìn trộm.
Quả nhiên là người trung thực a ~~
Nàng ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nếu là nàng, nhất định khi kiếm được một quyển sách như thế thì sẽ dùng tất cả biện pháp để nhìn lén. . . . . .
Nhẹ nhàng mở quyển sách ra, trên bìa viết hai cái chữ rất to.
"Bút ký" .
Ánh mắt nàng sáng lên, chẳng lẽ là **? ? ! ? !
Nhưng sau khi mở sách ra, thì cái ý nghĩ này của nàng thực sự thất bại, nó thật sự chỉ là bút ký mà thôi.
Sách không có ghi chép thời gian, nhưng nàng có thể từ nội dung bên trên đại khái hiểu rõ khoảng thời gian mà Hạ Hách Na Phù Dung viết quyển này.
Bút pháp hoa mỹ, làm cho nàng xem mà nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà nàng vẫn là có thể thấy được chữ viết hơi ngoáy ngó, có thể thấy được trạng thái lúc ghi chép tương đối vội vàng.
Một tờ đại biểu cho một ngày, cũng không phải là mỗi ngày đều ghi chép, cho nên nàng xem có chút cố hết sức.
Phụ thân nói ý của Thái hậu, mẫu thân cực lực phản đối, người sợ Lệ tỷ trả thù ta. Hôm qua vào cung ra mắt Thái hậu, nói chuyện một hồi thật là thân thiện. Trên đường đi gặp tỷ tỷ và hoàng thượng, nàng đến nay vẫn như cũ ghi hận trong lòng