
òng bánh xe lăn trên đường: “Thời tiết thật nóng, cháy
nắng chết mất thôi! Phải nhanh nhanh về nhà.”
“Ưhm!” Cô vắt óc tìm ra đề tài nói chuyện.
“Đưa cho anh túi sách của em đi, đeo vai rất nặng.” Anh chủ động mở lời.
Cô mơ hồ bối rối đưa túi sách cho anh, tay chạm qua tay cô, thật nhiều mồ hôi.
(ta đoán cô ấy đang mơ về mối tình đầu! Anh Lục mà bít ảnh xử chị trước. Ha ha.)
**
Sáu giờ chuông đồng hồ kêu, Mộ Tây bị Ngô Mỹ Mỹ lấy gối đập cho tỉnh: “Sao vậy!!!!!!!!!!” Cô nhìn Ngô Mỹ Mỹ nổi cơn tam bành.
“Đồng hồ báo thức của mày kêu tiếng kinh dị!” Ngô Mỹ Mỹ thét chói
tai, “Bác Diệp bị tiếng ẫm ĩ đánh thức mà mày làm thế nào vẫn ngủ được
vậy?” Nhìn Mộ Tây rời giường Ngô Mỹ Mỹ mới quay trở lại phòng mình.
Sao lại có cô gái phải vất vả như vậy? Mộ Tây nhìn chăm chăm vào
chính mình trong gương, tự dưng đâm đầu đi làm lái xe, mỗi ngày đều phải mặc đồng phục, còn phải nhét tất cả tóc vào chiếc mũ nóng bức.
Cô nhìn vào gương chỉnh lại bảng tên, thấy dung nhan mình sạch sẽ gọn gàng mới đi ra khỏi nhà.
Đúng 7 giờ Mộ Tây đánh xe đến trước cổng lớn Lục trạch. Nghĩ lại lí
do cô làm lái xe cũng có điểm hơi kì quái. Lúc trước cô học về chuyên
ngành xã hội, lúc cầm hồ sơ đi Lăng Hiên phỏng vấn vấn vào việc quản lí
sân khấu, ai ngờ bị đẩy đi phòng ban khác, cô không hiểu tại sao mình có tốt nghiệp loại A lại bị đối xử như vậy? Dùng đủ mọi tính từ thảm hại
chế nhạo cô rồi chính anh – Lục Nhược – dám đem cô trở thành lái xe của
anh. Nếu không phải vì lương cao, ai muốn làm cái công việc này cơ chứ!
“A! từ từ đã Khoan Thai, lại đây!” Nhìn thấy Âu Dương san bị bố kéo
lại, Mộ Tây nghiêng người mở ra cửa xe từ bên trong, hướng Âu Dương
Triệt nói: “Học trưởng anh vẫn khỏe chứ!”
“Bố không có gọi cô.” Âu Dương san chu cái miệng nhỏ, chui vào trong
xe. Âu Dương Triệt sửa sang lại quần áo, nói với Mộ Tây: “A Tây vất vả
cho em rồi! Mẹ nó vài hôm nữa sẽ trở về.”
“Không sao! Không sao!” Mộ Tây ngang nhiên dối lòng. Tuy trong bụng
nghĩ mình quá ư vất vả đi. Nếu như không phải vội vàng đưa con gái của
anh tới trường cô cũng không phải dậy sớm như vậy. Một chiếc xe xa hoa
cỡ này phần lớn đều dùng để đưa đón Lục Nhược nay lại bị đem đi đưa đón
cháu gái anh đi học mẫu giáo, thật quá lãng phí. Cô xem Âu Dương san đã
ngồi vững trong xe, cảm thán mệnh con bé thật tốt.
“Ầy! Khoan Thai Tiểu bảo bối, chớ làm mặt giận như vậy chóng già lắm
đó, cẩn thận không có ai ngó tới!” Mộ Tây xem con bé không có nói câu
gì, chủ động cầu hòa.
Âu Dương san quay đầu ra cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Mộ Tây ngậm ngùi ngâm miệng, thật là đến đứa trẻ con cũng không thèm để ý đến mình.
Cô không nói một lời nào, Âu Dương san không nhịn được lên tiếng
trước, khóe mắt từ khi nào đã tràn ngập nước mắt, quẹt miệng nói: “Tôi
không thích chị, chị tránh xa bố tôi ra một chút. Mẹ tôi sắp từ nước
ngoài trở về rồi. Bố mẹ sẽ về ở cùng với tôi.”
Tay lái Một Tây hơi run run, gượng cười: “Khoan Thai, em hiểu lầm rồi chị và bố em thật sự không có gì mà.” Trời đất cùng chứng giám, cô cùng Âu Dương Triệt cao nhất chỉ là sư huynh cùng trường, cùng với là học
trưởng đương nhiệm, lúc trước hai người có cùng tham gia hoạt động đoàn
nên có thân thiết hơn người khác một chút. Bất quá Âu Dương Triệt kia
thật ưu tú, tốt nghiệp đại học liền được cho học lên cao học bây giờ
thành giáo sư trường đại học A. Mộ Tây từng ghen tị trêu đùa gọi là:
“Giáo sư cuồng học”
“Không có gì? Bố có gọi chị là Hi Hi?” Tiểu cô nương như vậy lên án: “Bố chỉ gọi mẹ tôi như vậy!”
“Cái này có gì sai sao?” Mộ Tây kinh ngạc hỏi: “Anh ấy gọi chị là A Tây. Đây chỉ là cách gọi thân thiết thôi mà?”
Âu Dương san nghệt mặt do do dự dự bắt đầu thả lỏng, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc: “Chị với bố thật không có gì?”
Mộ Tây khóc không ra nước mắt trịnh trọng nói: “Thật vậy! Chị thề!” Ai dạy đứa nhỏ có những ý nghĩ kì cục vậy trời.
Đưa Âu Dương tiểu thư đến trường xong, Mộ Tây thở ra xoay người định
đi còn bị đứa nhỏ kéo tay lại hỏi. Trẻ con bây giờ đều đáng sợ như vậy
sao, Mộ Tây tuy trong lòng thầm kêu khổ nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Làm
sao vậy?”
Âu Dương san nhăn nhó: “Chị rất cao.”
Mộ Tây ôm cô nhóc lên ngang hông, không ngờ tiểu cô nương nhăn nhó
bất ngờ bẹp một tiếng, hôn lên chán cô. Dưới đôi hàng mi dài cong vút
ánh lên niềm vui sáng lạn: “Em xác nhận không còn có ghét chị nữa”.
Không nhìn lại Mộ Tây đứng ngơ ngẩn ở cổng, Âu Dương san xoay mình đi
thẳng vào trong trường.
Mộ Tây vuốt trán thấy tay mình ươn ướt, bỗng dưng thương tâm nhớ lại, tại sao suốt 26 cái xuân xanh của mình, người thích mình luôn là con
gái? Vì sao a?
**
Giữa trưa Mộ Tây lái xe ra khỏi garage, liền nhận được điện thoại của Cố tổng.
“Tiểu Mộ đó hả? Lục tổng của các cô uống hơi quá chén, cô tới đưa nó về.” Cố tổng cũng là cán bộ cấp cao của Lăng Hiên, cái gì cũng tốt chỉ
trừ đã có vợ rồi.
Thật sự là không cho người ta có giây phút nghỉ ngơi mà! Mộ Tây trong lòng oán hận một người nào đó, nhưng ngoài miệng vẫn phải nhận mệnh:
“Vâng, tôi lập tức đến ngay!”
Mộ Tây tới Nghê Thường, phát hiện Lục Nhược say k