
iểu Yến cố gắng gằn giọng câu cuối cùng rồi phi thân bay đi. Triệu Tấn ngơ
ngác nhìn theo thân ảnh đã bay xa trong lòng không khỏi buồn rầu "Cô
nương không muốn gả cho ta sao?".
.................................
Nàng đến bên sườn núi đứng một lúc lâu. Gió lạnh men theo sườn núi thổi tung tà áo xanh phất phơ trong gió. Nàng ngồi xuống cạnh một tảng đá mắt
ngước nhìn những cánh đào bay lả tả, chắc không lâu nữa nàng cũng giống
như những cánh đào đó bị gió cuốn đi, muốn níu kéo cũng không được.
Hắn đứng phía xa quan sát nàng thật kỹ, ánh mắt nàng toát ra một tia sợ hãi kèm nuối tiếc, dù chỉ là trong tích tắc nhưng hắn cũng nhận ra. Hắn đã
từng gặp ánh mắt này của nàng một lần đó là lúc ký ức đau thương trong
nàng gợi lại. Hắn nhẹ nhàng bước đến bên nàng, hắn muốn ôm nàng thật
chặt nhưng phải kiềm chế.
- Dương nhi, nàng đang sợ hãi điều gì sao? Nàng đừng giấu trong lòng như vậy có được không....
Câu nói này rất quen, đúng rồi nàng đã nghe thấy khi đang chìm trong bóng
tối của quá khứ. Tâm nàng chợt đau, mị dược cũng theo nhịp đập trái tim
mà phát tác "không được, phải cố gắng gượng, không thể để chàng nhìn
thấy được".
- Ngươi tốt nhất tránh xa ta ra!
Hắn biết trước nàng sẽ nói như vậy nhưng chẳng có gì có thể làm thay đổi quyết tâm của hắn cả.
- Ta không biết đã xảy ra chuyện gì với nàng nhưng ta nhất định sẽ không buông tay.
Hắn bước tới gần nàng hơn, nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng đặt lên ngực mình.
- Nàng biết không, thấy nàng như vậy nơi này của ta rất đau. Nếu nàng muốn động thủ thì hãy mạnh tay một chút.
Nàng cảm nhận được cỗ ấm cúng truyền vào, "chàng như vậy thì làm sao ta có
thể an tâm rời đi được chứ?". Giây phút này nàng chỉ im lặng nhìn hắn,
nàng muốn đuổi hắn đi nhưng mặt khác lại không muốn buông bàn tay ấm áp
của hắn ra.
Đọc được tia lưỡng lự trong
mắt nàng hắn nhanh chóng ôm nàng thật chặt, đôi môi đặt lên môi nàng. Đã rất lâu rồi hắn chưa được nếm vị ngọt từ đôi môi này, cũng đã rất lâu
rồi hắn chưa ngửi thấy mùi hương trên tóc nàng.
Bị hắn hôn bất ngờ nàng không ngừng giãy dụa. Từng trận đau đớn trong
người cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác thoải mái ấm áp đang lan tỏa trong người nàng. Dần dần nàng không còn làm loạn trong
ngực hắn nữa, đôi tay theo bản năng vòng qua cổ hắn đáp lại nụ hôn của
hắn. Một cỗ khí nóng trong người nàng đang gào thét muốn phun trào ra
bên ngoài.
Thấy nàng có phản ứng hắn liền trở nên tham lam hơn, lưỡi nhỏ cậy hàm răng đang xiết chặt của nàng xâm chiếm thật sâu vào bên trong nhấm nháp từng chút ngọt. Cho đến khi nàng sắp hết dưỡng khí hắn mới chịu buông tha cho nàng.
Khi hai đôi môi rời nhau hắn mới ý thức được hành động vừa rồi của mình.
- Dương nhi, ta.......
Hắn chưa nói hết câu nàng đã đặt môi mình lên môi hắn một lần nữa. Vào
khoảnh khắc đôi môi hắn rời ra nàng cảm thấy thật trống rỗng, tâm trí
nàng cũng dần dần biến mất, bản năng mách bảo nàng cứ làm những gì mình
muốn. Nàng không ngần ngại chủ động hôn hắn để lấp đầy cỗ trống vắng
này.
Dần dần cái hôn cũng không còn đủ để thỏa mãn khát vọng đang sục sôi trong nàng. Đôi tay bé nhỏ của nàng
luồn sâu vào trong ngực hắn làm loạn, hơi thở nóng bừng liên tiếp phả
vào cổ hắn.
- Dương nhi nàng có biết mình đang làm gì không, nàng đừng có đùa với lửa, ta là nam nhân sinh lý bình thường.
Lúc này nàng chẳng còn đủ tâm trí để hiểu những gì hắn nói. Bàn tay tiếp
tục làm càn, cởi bỏ áo choàng bên ngoài của hắn ra. Nãy giờ hắn cố gắng
kìm nén dục vọng trong lòng nhưng bây giờ không thể nữa, hắn nhìn cũng
hiểu nàng đang muốn gì.
- Dương nhi, nàng không hối hận chứ?
Nàng cũng chẳng đáp lại lời hắn, đôi tay nàng đã luồn sâu qua lớp áo chạm
vào bờ ngực rắn chắc của hắn, hơi thở của nàng càng trở nên ám muội.
Hắn ôm chặt lấy nàng, phi thân qua một bãi cỏ xanh rờn. Hắn nhẹ nhàng đặt
nàng nằm xuống dưới nền cỏ mềm mại, đôi môi lại đặt lên môi nàng. Hai
người cứ như vậy triền miên. Bàn tay hắn lướt nhẹ từ trên xuống dưới
tháo bỏ lớp áo ngoài của nàng ra, làn da trắng nhanh chóng lộ ra nổi bật trên nền cỏ xanh thẳm.
Cảm thấy sự ấm áp của hắn nàng nhanh chóng hưởng ứng theo, đôi tay nàng cũng cởi bỏ lớp
áo lót trắng mềm mại trên người hắn, để lộ ra làn da hơi ngăm đen của
hắn. Giây phút này trước mắt nàng ngập tràn sương mù, nàng muốn nhiều
hơn nữa.
Cuối cùng trên người nàng chỉ
còn lại chiếc áo yếm xanh nhạt, hai con người gần nhau không cách rời
một. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tai nàng, từng hơi nóng phả vào khiến
hơi thở trở nên hỗn loạn.
- Dương nhi, mau gọi là Thiên Kỳ.
Nàng chẳng hề ngần ngại gọi thẳng tên hắn.
- Thiên Kỳ, Thiên Kỳ.....
Hắn nở nụ cười thỏa mãn, nụ hôn dần dần di chuyển xuống môi, xương quai
xanh và cái cổ trắng thon dài của nàng. Đến khi chiếc áo yến rơi ra
ngoài một cỗ khí lạnh đánh thức một phần tâm trí nàng.
"Ta và chàng... tại sao ta lại mất khống chế như vậy, chắc chắn là do tác
dụng của mị dược. Không! Ta không thể để liên lụy tới chàng".
Nàng cố gắng đè nén tác dụng của mị dược, cảm giác thoải mái đến giờ lại
biến thà