
hụ tập võ.
Sư phụ Trầm gia ở dòng chính... Thanh âm dần dần kém xuống, Từ Úy đi tới nhìn phu nhân của mình đã ngủ thiếp đi.
Nghiên cứu vô cùng thì ra là vô cùng...
Trầm gia ở chổ đó cũng coi là thân hào nông thôn, thâm căn cố đế, lịch sử có thể xuyên đến rất nhiều rất nhiều năm trước đại khái là thời Thương Chu. Trầm gia là từ phương bắc dời gia tộc tới nam, mấy ngàn năm triều đại thay đổi ở các nơi. Trầm Ngư nguyên quán ở huyện thành, có hơn phân nửa nơi đây là người họ Trầm.
Trầm gia gia này một chi huynh đệ sớm không phải là dòng chính Trầm gia, thậm chí ngay cả họ hàng gần cũng không tính. Trầm Ngư cùng Trầm gia dòng chính có cái móc đại khái có thể truy tố đến một "Chiếc" .
Trầm Ngư từ nhỏ thân thủ linh hoạt, tinh lực dư thừa bị đưa đến gia gia nãi nãi cũng không từ bỏ dã tính, ngược lại làm tầm trọng thêm .
Nhà Trầm gia gia chỗ ở tương tự với nhà cấp bốn, sân rộng ở rất nhiều gia đình, đương nhiên không thiếu tiểu "Thanh mai trúc mã" cửa. Trầm Ngư mới vừa tới đây bọn nhỏ còn đối với người "Trong thành tới" có chút xa cách, chơi không đến mấy ngày Trầm Ngư thành "Thủ lĩnh" đám trẻ nhỏ này.
Ngày đó tan giờ học trở lại trên đường, Trầm Ngư nhìn thấy trong viện đại bảo bị một đám hài tử khi dễ, tinh thần trượng nghĩa bộc phát đi tới đem đám hài tử kia đánh.
Dĩ nhiên Trầm Ngư không phải là một người một ngựa đi, dù sao đám hài tử kia nhân số không ít có hơn mười người. Lặng lẽ trở về triệu tập các bạn trước vây sau công, không cầu toàn diệt chẳng qua là trọng điểm công kích. Trầm Ngư thuận lợi mà đem người ra, cũng đã thành tiểu "Anh hùng" trong suy nghĩ đồng bạn.
Qua không bao lâu, xảy ra 1 sự kiện.
Một đào phạm vượt ngục xông vào trường tiểu học của Trầm Ngư, trong bao gồm mười mấy hài tử yêu cầu mình phải được thả. Cảnh sát cố gắng cùng tội phạm nói năng nhưng là tội phạm kia cảm xúc vô cùng không ổn định, lần đó mười bảy đứa hài tử đã chết 9 người, trọng thương 5 người, vết thương nhẹ 3 người. Trải qua sự kiện lần đó rất nhiều hài tử cũng đổi lại tinh thần khẩn trương, mắc chứng sợ hãi.
Trầm Ngư ở trên giường bệnh hai tháng, vui vẻ chuyện gì cũng không có, làm cho người chung quanh đều nói đứa nhỏ này có phúc khí, là có thần linh bảo hộ.
Vốn là Trầm cha Trầm mẹ muốn đem nàng đón trở về thành nhưng Trầm Ngư không nỡ xa gia gia nãi nãi, khóc không trở về Trầm cha Trầm mẹ không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là theo con mình. Nhưng trải qua chuyện như vậy, tâm vốn không bỏ xuống được. Trầm cha nói Ngư miêu nhi, đi học võ đi tối thiểu có thể tự vệ. Trong huyện có võ quán cũng là người Trầm gia mở.
Tại nơi đó Trầm Ngư bái sư sau đó làm quen nhất các sư huynh. Từng bị Trầm Ngư vòng vây trôi qua đám con nit kia sau lại đã thành bạn tốt của Trầm Ngư.
Hai người ở trong huyện xuống xe, Trầm Ngư đối với đường đá xanh nhỏ vô cùng quen thuộc, một đường dắt Từ Úy hưng phấn mà nói cho hắn chuyện lý thú trong trí nhớ.
Một gốc cây đại dưới tàng cây lộ ra ngói đỏ Trầm Ngư chỉ :
"Đó chính là nhà gia gia năm trước trở lại, khi còn bé cùng người ta đi ra ngoài trong viện chỉ còn lại có gia gia nãi nãi một hộ. Ba mẹ ở trong thành mua phòng, chuẩn bị xin bọn họ đi gia gia nãi nãi luôn là ghét bỏ không đi, nói chỗ cũ ở thành thói quen đổi nơi khác không hợp thủy thổ..."
Đến gần thấy đứng ở cửa mái nhà có 1 lão nhân, thấy hai người, lập tức tới đây
"Là Ngư nha đầu trở về?"
"Nãi nãi—— "
Trầm Ngư nhanh mạnh mẽ chạy tới đỡ lấy lão nhân, ý oán giận
"Trời rất nóng mà nãi nãi ở nhà chờ là tốt rồi, đứng ở chỗ này phơi nắng."
Lão nhân cười : "Ngư nha đầu trở lại là tốt rồi, gia gia con sáng sớm không biết len lén hướng cửa nhìn quanh vài lần rồi." Nhìn Từ Úy
"Đây chính là Từ Úy?"
Từ Úy đi tới đỡ lấy lão nhân một cái tay khác : "Nãi nãi."
Lão nhân trên dưới đánh giá, gật đầu lia lịa vỗ tay của hắn :
"Hôn lễ chúng ta cũng không đi được. Trong thành xa, bà cùng gia gia Ngư nha đầu đi đứng cũng không tiện..." Vừa nói đi vào nhà
"Lão đầu tử, Ngư nha đầu cùng chàng rể tới, mau ra đây."
Vào đại môn đã nhìn thấy một vị lão nhân đầu tóc hoa râm, tinh thần quắc thước đứng ở chính đường cầm trong tay một cây tẩu hút thuốc ánh mắt rơi vào trên người Từ Úy
"Từ Úy, Ngư nha đầu."
"Gia gia." Từ Úy gọi một tiếng đã nhìn thấy Trầm Ngư chạy tới từ trong tay đoạt lấy tẩu, vừa quở trách
"Không phải đã nói gia gia rồi không cho phép hút thuốc, thân thể lại không tốt... ."
Lão nhân trừng mắt, có chút không được tự nhiên, phẫn nộ
"Ngư nha đầu lại càm ràm."
Trầm Ngư trừng lại.
Lão nhân nói sang chuyện khác chào hỏi Từ Úy : "Mau vào trong nhà ngồi, lão bà đi vào pha trà."
Cùng lão nhân nói chuyện nhà, nghe lão nhân quở trách Trầm Ngư "Không phải", Từ Úy đương nhiên nghe được ẩn hàm ở lời nói phía sau là sự quan tâm cùng tự hào.
Lão nhân hướng hắn vừa nói chuyện của Trầm gia Từ Úy dụng tâm nhớ mặc dù trước khi đến nhạc phụ đại nhân có nói cho hắn nhưng Trầm cha đã ở ngoài nhiều năm, lại là ở rất xa rất xa biết thật không nhiều.
Phu nhân của hắn nói qua Trầm gia lão đầu không có gì phải chú ý, đi trở về đại khái s