
vào thang máy không ngừng, anh muốn trở về phòng làm việc của mình, còn phải đi vào lối thoát hiểm lên tầng cao nhất.
Làm ông chủ mà lại làm những việc này, nếu nói ra chắc hẳn sẽ rất dọa người. Địch Mặc cảm thấy có hơi chán nản cúi đầu, tay để trong túi quần, lười biếng trở lại địa bàn của mình.
Tầng cao nhất im ắng lạnh lẽo, chỉ có một nữ thư ký đang nói chuyện trên điện thoại. Lúc Địch Mặc tới cô ta còn chưa biết, mãi tới khi anh đứng ở góc bàn gõ gõ trước bàn, cô ta đang nấu cháo điện thoại giờ mới phát hiện, vô tình nâng mắt lên, lập tức cứng đờ.
Địch Mặc có chút bất mãn nhíu mày, thư ký cuống quýt đứng lên, "Sếp... tôi..."
"Tuy nói là tìm nữ thư ký thì đẹp mắt đó, nhưng mà cô...."
Địch Mặc nói lời có ngụ ý nhìn về phía chiếc điện thoại đang nằm trên tay cô ta, lúc này thư ký mới tỉnh ngộ, 'bộp' một tiếng cúp điện thoại.
Người đàn ông trước mặt chắc chắn là Sếp, nói đúng ra thì, là Sếp không quá quan tâm tới công việc, là người được ngặm thìa vàng từ lúc được sinh ra, thừa kế thiên phú từ người mẹ, đầu óc, tài năng, kiến thức và đôi mắt sắc bén, cũng kế thừa công ty gia đình. Đây là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Sếp, xem ra là giận dữ thật rồi, nghĩ lại cảm thấy có gì đó quái lạ. Bình thường Sếp rất ít khi tới công ty, có thể nói là rồng thấy đầu không thấy đuôi, bỗng nhiên đùng một cái xuất hiện, mà ngay lúc cô đang nấu cháo điện thoại bị phát hiện, dĩ nhiên cô ta bị dọa khiến tim muốn nhảy ra ngoài, "À.... Thực xin lỗi. Tôi... tôi...."
Địch Mặc không chút thay đổi sắc mặt, điềm tĩnh chờ đợi cô ta giải thích, không đợi tới lúc cô ta mở miệng, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói oán giận quen thuộc, "Tại sao không trả lời điện thoại của em?"
Trong nháy mắt khi nghe tới lời này, Địch Mặc như bị đóng đinh tại chỗ, lời mắng thô tục gì cũng muốn tuôn ra hết. Dù có muốn hay không nhưng âm hồn kia vẫn luôn ám ảnh là sao??!
Nhưng mà âm hồn không tan của người nào đó cứ nhẹ nhàng lướt tới. Thư ký nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Sếp, mới nhỏ giọng nức nở nói, "Sếp, vừa rồi tôi chưa kịp nói, cô Hàn đã đợi Sếp từ sáng sớm".
"Em đã không tính toán gì về cái vòng cổ kia, tại sao anh vẫn trốn tránh em?"
Biểu tình của Hàn Thiên Thiên khá phức tạp bởi vì cô đã thành công tóm được anh ta cởi mở lòng mình, nhưng mà người trước mặt đang ra sức tránh mặt cô làm cô có một chút bất mãn.
Cùng lúc đó, Lãnh tiểu thư đang ở lầu dưới khổ sở tìm kiếm bóng dáng 'Tiểu Bạch Kiểm'. Phòng hút thuốc, không có ai; Nhà ăn, không có; Phòng trà nước, cũng không.
Pha một ly cà phê có thể làm cho người ta ngâm mất dạng hay sao? Lãnh Tĩnh cau mày, không khỏi lo lắng, tên này hẳn là chuồn êm rồi? Hoặc là đang ở cùng mấy người có liên quan trong công ty để tránh bị cô vạch trần đây?
Một mặt tự trách mắng chính mình quá sơ ý, vậy mà để anh ta giúp mình đi pha cà phê, tạo cơ hội cho anh ta trốn thoát, một mặt vắt hết đầu óc, có đào sâu ba mét cũng phải đào được người nào đó ra.
Đào đào đào ta đào, bới bới bới ta bới tới cầu thang, lại tiếp tục đào đào đào lên lầu, lên được một lầu tiếp tục suy nghĩ, tầng của ông chủ chắc là tầng cao nhất nhỉ?
Đào ta đào... Dừng!! Bởi vì cô nghe được giọng nói của một người phụ nữ, "Đừng đi! Anh phải giải thích rõ ràng đã".
Chắc là người yêu cãi nhau, theo nguyên tắc không lịch sự-không nghe, không lịch sự-không nhìn, Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị quay trở về, đột nhiên đứng yên. Giọng nói của người này.... không phải là giọng của cái cô Hàn '998' đó sao?
Mà ngay khi Lãnh Tĩnh dừng bước, nháy mắt tiếp theo nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, "Cô thích người lớn tuổi, tôi thích cô gái trẻ. Chúng ta là nước sông không phạm nước giếng".
Quả thật là cô gái '998' và 'Tiểu Bạch Kiểm'...... Lãnh Tĩnh rất muốn cho một cái biểu tình khinh thường, đáng tiếc, ngay khi cô có phản ứng thì đã bay tới một câu, "Cái cô Lãnh gì gì đó.... ít nhất cũng 25 tuổi, tẩy trang xong thì cô ta thế nà? Còn gì mà cô gái trẻ?"
Sửng sốt, buồn bực, phiền chán, phát điên, lật bàn ----- Trong nháy mắt, trong lòng Lãnh Tĩnh nổi sóng cuồn cuộn không ngừng---
Ta khinh! Chị đây xinh đẹp như hoa, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đáng yêu động lòng người, thuần khiết như ngọc, phong thái nổi bậc, khuôn mặt và dáng người như tiên nữ giáng trần, mấy người có biết thưởng thức không đó?
Ta khinh khinh khinh! Uổng công trước kia tôi còn cho rằng cô có nét giống Hồ Nhất Hạ! So với cô, Hồ Nhất Hạ còn đáng yêu hơn!
Ta khinh khinh khinh! Cô tẩy trang xong thì thế nào?
Ta khinh khinh khinh khinh khinh! 'Tiểu Bạch Kiểm', còn không mau thay tôi sửa lại án sai???? Nói một câu công bằng đi chứ!
"Đó là bởi vì cô chưa thấy bộ mặt ngây thơ của cô ấy".
Ngây thơ???
Nếu hiện tại 'Tiểu Bạch Kiểm' đứng trước mặt Lãnh Tĩnh, không chừng sẽ hoàn toàn bị ánh mắt của của cô xử tử tại chỗ, thậm chí xương cốt cũng không còn.
Thật là... một câu cũng không muốn nghe thêm, Lãnh Tĩnh vừa mới bước xuống một bậc thang, lại dừng.
"Em mặc kệ, khuya ngày hôm trước anh ấy đã tìm em nói chuyện, anh ấy đối với cô gái này không chỉ là theo