
t, bất đắc dĩ làm một kẻ bình thường, cô làm thế nào cũng không thể điều chỉnh cự ly của kính đối với vật trong tầm ngắm, cảm giác đó, giống như móng vuốt trong của mèo bị ngứa mà không cách nào gãy được còn khó chịu hơn.
Ngay khi Lãnh Tĩnh gấp tới mức muốn giậm chân, cô giật mình nhận ra phía sau lưng có một hơi thở có chút quen thuộc mà cũng xa lạ của một người.
Đầu mới quay được một nửa, tay đối phương đã nắm lên phía trước, bàn tay đó phủ lên tay đang nắm trên ống kính của cô.
"Cô trước tiên nhìn vào trong kính viễn vọng lên mục tiêu bên ngoài, điều chỉnh nút vặn, và sau đó quay nút tròn, tập trung nhìn mấy miếng kính từ từ xoay ra và quá trình này phải làm chậm, nếu điều chỉnh quá lớn, nó sẽ dễ dàng làm hỏng hình ảnh tốt nhất. Giống như thế này ----"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng dao bén nhọn, ngắn gọn và có sức. Suy nghĩ của Lãnh Tĩnh có chút cứng ngắt, yên lặng nhìn anh ta trong giây lát, mãi tới lúc anh ta đem ống nhòm dời đi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, môi mỏng mang theo nét cười, "Điều chỉnh tốt rồi, cô nhìn xem".
Hai ánh mắt chạm nhau, Lãnh Tĩnh theo bản năng di chuyển qua bên cạnh nửa bước, thiếu chút nữa đụng phải cánh tay mang thạch cao của anh. Nhìn bộ dáng bị thương hiện tai của anh ta, Lãnh Tĩnh lúc này mới kéo bầu không khí quỷ dị này trở lại, làm theo lời anh nói, khom người nhìn vào ống nhòm.
Một cái kính viễn vọng mà hai người phải chen chúc đứng, Lãnh Tĩnh tiến tới nhìn vào kính, cô nghĩ ít nhất anh ta hơi tránh mặt sang một chút để kéo ra khoảng cách quá gần giữa hai người nhưng mà anh ta chỉ nghiêng đầu, dù bận nhưng vẫn ung dung tựa như chờ cô đến gần hơn.
Tay của anh mặc dù đang đặt trên thân ống, nhưng thật ra nhìn qua giống như đang ôm cô trong lòng, tuy vậy, thương tích trên người cậu cũng không có uy hiếp gì nhiều tới cô, kiêng kị của cô có vẻ như hơi dư thừa.
"Phiền anh tránh ra một chút".
Lời nói cùng biểu tình phối hợp cùng với sự khép mở của đôi môi mọng đỏ, càng phát ra vẻ cay nồng khiến người khác không khỏi hồi tưởng lại cảnh cô ngấu nghiến ăn sảng khoái trước một bàn thức ăn đầy phong phú. Chỉ không biết là chiếc miệng xinh xắn sưng căng tròn này khi nhấm nháp sẽ có mùi vị như thế nào đây?
Hàn Tự biết suy nghĩ trong đầu mình hết sức nhốn nháo nên không nói gì, lui về phía sau một bước, cách chỗ cô đứng khoảng một cánh tay.
Lãnh Tĩnh lúc này mới an tâm ổn định nghiêng người nhìn vào trong kính. Đúng là hàng tốt, cô hiện tại đã hoàn toàn có thể xác định trong văn phòng của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh có hai người khách, nhìn thấy họ cô lập tức nhận ra đó là người đại diện của Trang sức Corrine.
Không chỉ có vậy, lúc này cô đang nhìn lên tiêu đề trên phần văn kiện trên tay Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh rõ ràng thấy -----
Hủy bỏ hợp đồng.
Mà bà cô Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh giờ phút này giống như bị động kinh, cầm văn kiện trong tay giận dữ quơ quơ, khiến cho mấy chữ 'Hủy bỏ hợp đồng' đâm vào tầm mắt Lãnh Tĩnh, cô cũng không còn nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
Cũng đáng ăn mừng chứ, đó là Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh giống như đang cứu vớt chút mặt mũi còn lại, cố gắng hết sức nói chuyện nhẹ nhàng, theo cử động môi của cô ta, Lãnh Tĩnh có thể đọc ra một câu đầy đủ, "Anh thay tôi nói với tiểu Thánh Nhân một câu, làm người không thể cạn tàu ráo máng như vậy được".
Trong lòng Lãnh Tĩnh đọc ngẫm kỹ lại lời của từ cử động môi của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, tâm tình vui sướng không thể dùng từ nào miêu tả được, nhưng mà nghĩ lại thì ..... từ từ nào...... Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh vừa rồi nói chính là "Tiểu Thánh Nhân"?
Nhất định là nhìn lầm rồi --------- Lãnh Tĩnh tự nói với mình.
Chỉ tiếc người đại diện bên công ty Corrine không muốn nói gì nhiều, bỏ đi trước cũng không nói gì thêm, từng người chỉ chào cô ta rồi đi. Lãnh Tĩnh cũng không rình coi nữa, hậm hực hờn dỗi đứng thẳng lên.
Hàn Tự vẫn im lặng nhìn bộ dáng lẫn biểu tình của cô, đem trái cây mới được đưa vào từ phòng ngoài cho cô, "Tôi rất tò mò không biết vừa rồi nhìn thấy gì mà trên mặt cô chút lại nhíu mày, sau lại tươi cười".
Cô mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, lại cắn răng giả vờ cười, thậm chí phá lệ cười dịu dàng nói lời êm ái, "Anh Hàn......"
Hàn Tự nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi, "Sao vậy?"
"Từ nay về sau tôi có thể thường xuyên tới đây dùng ống nhòm này được không?"
"Luôn luôn sẳn sàng".
Lãnh Tĩnh một lòng nghĩ tới cái kính viễn vọng này, anh nói chuyện với cô chỉ có hai câu ngắn ngủn mà cô đã liếc trộm nhìn qua cửa sổ tới ba lần, Hàn Tự hơi mím môi, cố gắng không để mình bật cười, "Tôi còn bận lịch làm việc, thật có lỗi không thể đưa cô xuống lấy đồ. Chìa khóa xe ở chỗ thư ký, tôi sẽ dặn cậu ta mang cô xuống lấy....."
Lãnh tiểu thư khẳng khái rộng lượng vội vàng xua tay, "Không sao hết, không sao hết, anh có việc bận thì đi đi, tôi ..... tôi ở chỗ này đợi anh, buổi tối tôi mời anh ăn tối".
Thoáng một cái, cả buổi trưa Lãnh Tĩnh đều ở trong phòng làm việc này, nhìn vẻ mặt giận dữ của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, lại nhìn đến những bản thiết kế được làm vội làm