
nữ này liền ném bộ âu phục vào lòng hắn: “Đi! Đi thay quần áo.”
Địch Mặc nghe thấy buồn cười: “Cô thật đúng là xem tôi như nô tài của cô à?”
Lãnh Tĩnh bĩu môi, bày ra cái vẻ “Tôi gây khó dễ cho anh đấy”: “Đúng rồi, chúng ta phải đi tới chỗ Amy trộm đôi giày da trước đã, size của anh là bao nhiêu?”
Địch Mặc im lặng lắc đầu, nói ra từ “trộm” quang minh chính đại như vậy, cô gái này không hổ là một đóa hoa hiếm thấy.
Dẫn tiểu bạch kiểm vào phòng thay đồ, Lãnh Tĩnh dựa cái bàn bên ngoài phòng thay đồ, dặn dò một câu: “Lúc đi giày vừa vừa phải phải thôi, chớ làm hư, sau ngày mai chúng ta còn phải trả chúng lại đó!”
Sau đó liền bắt đầu gọi điện thoại cho cô bạn thân còn đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.
Chênh lệch múi giờ đến hai tiếng, không phải là giờ làm việc cũng không phải là giờ ngủ, nhưng đợi cho đến khi tiếng chuông cuối cùng của cuộc gọi réo lên, mới có người bắt máy.
Tuy rằng đã bắt máy, nhưng Hồ Nhất Hạ kề cà không nói lời nào, khiến cho Lãnh Tĩnh đều có chút mù mờ không hiểu ra sao: “Hồ Nhất Hạ?”
“Ừm. . . . . . Ừ.”
“Lâu như vậy mới nghe điện thoại, đang bận?”
“Ưm. . . . . . Không có, không có.”
Giọng nói của cô bạn tốt hơi là lạ, có chút lười biếng, nhưng lại tựa như không phải lười biếng, mà là một loại quyến rũ khó tả, Lãnh Tĩnh không nhịn được nhăn mày lại, giọng nói không khỏi có chút chần chừ do dự: ” Có phải chồng cậu có chiếc xe Spyker hay không? Ngày mai cho tớ mượn dùng một ngày được không?”
“Hả?” Giọng nói của Hồ Nhất Hạ rất nhỏ, âm lượng rất nhẹ, nói chuyện tựa như hết sức khó khăn, “Được. Cậu, trực tiếp. . . . . . ô, trực tiếp cầm cái chìa khóa dự phòng đi tới khu chung cư của chồng tớ, chìa khóa xe đều ở đó. . . . . . Ở đó, ưm. . . . . .”
“Làm sao cậu lại thở gấp như vậy hả?”
Lãnh Tĩnh càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được cái gì không đúng, Hồ Nhất Hạ lại thở nhẹ ra trong chốc lát mới chậm rãi đáp: “Ách. . . . . . Ưm, tớ đang vận động.”
“Vận… động?”
Chân mày Lãnh Tĩnh càng cau lại sâu hơn nữa, đang lúc đáp án nào đó đang chuẩn bị sống động hiện lên thì đầu kia điện thoại tựa như bị chuyển vào trong tay một người khác, ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên khiến người ta có cảm giác không dám đắc đội: ” Vận động trên giường.”
Lãnh Tĩnh sợ tới mức tay run lên, cứ như vậy cúp luôn điện thoại. Đại khái sau một phút đồng hồ, hắc tuyến đầy đầu còn chưa kịp tản đi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn tên người gọi tới nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hơi do dự, nhưng vẫn nghe máy, hồi phục một tâm trạng lúng túng một chút: “Xong chuyện với chồng cậu rồi?”
” Nghỉ ngơi giữa trận.” Giọng nói này. . .
Giọng đàn ông trầm thấp lạnh cứng, giọng nói hết sức xúc cảm, giọng nam nghe lại càng làm cho người ta không dám đắc tội. . .
Tay Lãnh Tĩnh lại run lên, thật may là đang lúc cô sợ quá lại định cúp máy lần nữa, một giọng nữ quen thuộc hờn dỗi vang lên: “Ghét, trả em điện thoại. . . “
Rốt cuộc điện thoại đã trở lại trong tay cô bạn, Lãnh Tĩnh âm thầm sụt sịt một tiếng: “Các cậu, cẩn thận bị lao lực quá mà chết đó.”
“Tới chỗ này ngày đầu tiên đã gặp phải động đất, 14 ngày kế tiếp, ngày nào cũng loay hoay bận rộn, thật không dễ dàng gì hôm nay mới được nghỉ ngơi, bọn tớ đương nhiên phải tận dụng thời gian rồi!” Xem ra nguyên khí của Hồ Nhất Hạ đã hồi phục, giọng nói rốt cuộc không còn vẻ quyến rũ mê hoặc nữa, “Đúng rồi, vừa rồi tớ chưa nói xong, chìa khóa xe để trên kệ gần bên phải lối vào thư phòng, tùy cậu chọn.”
“Ừ.”
“Còn nữa, cậu mượn xe làm gì?”
Hành động mạo xưng là trang hảo hán thật có chút khó mở miệng, Lãnh Tĩnh úp úp mở mở: “Cái đó, cậu cũng biết đấy, ngày mai hôn lễ của tên khốn kiếp nào đó, tớ không muốn ở trước mặt hắn và vợ của hắn. . ..” Đang lúc này, cánh cửa phòng thay đồ được mở ra.
Lãnh Tĩnh ngẩng đầu, sửng sốt.
“Cậu cùng ông chồng yêu của cậu tiếp tục vuốt ve an ủi nhau đi, để cho hắn sốt ruột chờ đợi tớ sợ tớ khó giữ được cái mạng nhỏ này.” Lãnh Tĩnh nói xong lập tức cúp máy, ánh mắt từ đầu chí cuối nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng càng nhìn càng trố mắt.
Cô có chút không xác định được mình có quen biết người đàn ông trước mặt này hay không.
Người đàn ông ở trong khách sạn quấn khăn tắm, để trần nửa thân trên, cùng Miss. Thời kì mãn kinh làm ra chuyện không hợp phép, hay là người đàn ông mặc quần jean áo thun, có chút không chỉnh tề, ở dưới sân khấu T chỉ tay năm ngón đối với cô… Ai mới là người mà cô biết.
Trước mắt hắn mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, áo khoác vest màu đen cùng với chiếc quần dài cùng màu, kết hợp với đôi giày da màu đen sáng loáng, cả người nổi bật lên sự lạnh lùng mà cứng rắn, thậm chí trong mắt đều có nhiều hơn một tia tăm tối.
“Mặc vào long bào cũng giống thái tử quá ha, không tệ, không tệ. Quả nhiên ‘người đẹp vì lụa.’”
Lãnh Tĩnh ho khan hai tiếng, chẳng biết tại sao còn thấy ngượng ngùng hơn so lúc vừa rồi quấy rầy việc tốt của hai vợ chồng người ta, ánh mắt đảo loạn trên người hắn, chính là không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó cô ý thức được một v