Duck hunt
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328591

Bình chọn: 9.00/10/859 lượt.

nịu.

- …

Đây là Bạch mã hoàng tử của nàng… một con người không mơ

mộng, không lãng mạn chút nào. Cái bộ dạng cầm sách giống hệt tư thế của Mẹ kế

thật đáng sợ! Thậm chí còn hơn ấy chứ? Điều này khiến nàng nhớ lại cảnh Mẹ kế

ép nàng học thuộc cuốn sách trên tay hắn. Ôi! Nếu không có câu gọi Long Nhi đầy

mê hoặc đó thì nói thực, nàng có chút muốn thay đổi. Chàng thích bàn tính còn

hơn cả nàng mà.

Rau xanh và đậu phụ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác.

Bàn tính cũng phải học hằng ngày. Bị hai tầng giày vò, dường như Long Tiểu Hoa

nghĩ rằng mình đã rơi xuống địa ngục trần gian. Cuối cùng thì ngày được gỡ cái

băng quấn trên đầu cũng đến. Nàng chuẩn bị được tàn sát trên bàn ăn rồi. Thịt

gà, thịt vịt, thịt cá, thịt lợn, thịt dê, thịt chó, đồ biển, tôm hùm, bào ngư

đều không thể bỏ qua.

Đang là một cô nương yếu đuối, dịu dàng, nàng xắn tay áo lao

đến bàn ăn cầm đũa ăn thục mạng. Đúng lúc ấy, có người đứng sau ngăn lại, kéo

nàng ra cổng Long phủ.

- Dừng tay, dừng tay, dừng tay! Tôi đã phải làm ni cô suốt

mấy ngày rồi. Tôi muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt. - Đôi đũa trên tay nàng vẫn

còn khua khoắng trong không trung: - Thịt lợn, thịt lợn bê lên rồi. Buông tôi

ra. Huynh lôi tôi đi đâu thế?

- Đương gia xem có nên để tiểu thư ăn một chút trước khi đi

cùng đương gia không? - Quản gia bê bát thịt nhìn Long Tiểu Hoa đang sáng cả

mắt hau háu nhìn. Tiểu thư chưa bao giờ để lộ ánh mắt như vậy. Thật mãn nguyện!

Long Hiểu Ất giơ tay ngăn lại nói:

- Không cần. Ta đưa cô ta ra ngoài dùng bữa mà. Không lo cô

ta bị đói đâu.

- Rõ ràng là huynh làm tôi bị đói suốt mấy ngày rồi còn gì.

Tiểu Giáp, ông đừng tin lời huynh ấy. Chắn chắn huynh ấy lại dẫn tôi đi ăn rau

xanh và đậu phụ để ngược đãi tôi đấy. Cho tôi miếng thịt nào. Nhanh lên, nhanh

lên, nhanh lên!

- Nhưng, nhưng mà tiểu thư, cô ấy…

- Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta sẽ đi sớm về sớm. -

Long Hiểu Ất hoàn toàn không để ý gì đến kẻ thê lương trước mặt mà cứ kéo ai đó

đi: - Phu nhân, đi thôi!

- Tôi không muốn làm phu nhân. Tôi muốn làm đồ tể. Tôi muốn

ăn thịt. Không ai ngăn được tôi đâu. Ai ngăn giết kẻ đó.

- Ta không mang họ Đồ. Cả đời này cô không làm “Đồ tể phu

nhân” được đâu. Đi thôi.

- Tiểu Giáp… Hu hu…

Mấy ngày không được nếm mùi thịt, lại bị người ta ném lên xe,

nàng giống như một con cá bị ném lên thớt vậy. Bàn tay đáng thương của nàng cố

vén tấm rèm ra nhưng lại bị người ta lôi vào trong xe. Chiếc xe lắc la lắc lư

dữ dội như thể có trận đại chiến giữa mèo và chuột trong đó mà ai là mèo, ai là

chuột thì đã quá rõ. Cuối cùng, tất cả cũng bình yên trở lại. Long đại đương

gia vén rèm, vẫy tay ra hiệu:

- Đi thôi.

Kẻ đáng thương đang ngồi cuộn tròn trong góc khóc thút thít.

Mắt nàng trừng trừng nhìn tấm rèm trước mặt buông xuống. Khuôn mặt đói khát vẫn

còn tiếc nuối bát thịt lợn đó.

Kết quả thắng thua trong trận đại chiến giữa mèo và chuột đã

quá rõ. Xe ngựa băng băng trên đường.

- Giả quản gia, ông đừng nhìn xe ngựa mà khóc nữa. - Tiểu

Đinh bưng bát cơm đang định ăn thì cảm thấy thái độ của Giả quản gia khiến mình

khó mà nuốt nổi.

- Ta khóc là việc của ta. Cô ăn là việc của cô. Nha đầu thối,

đừng nhiều lời.

- Không phải. Tôi chỉ cảm thấy…

- Cảm thấy cái gì?

- Bộ dạng của ông khiến tôi cảm thấy đương gia giống như

vương tôn công tử xông vào cướp khuê nữa nhà người ta ném lên giường và còn

nói: “Kêu đi, kêu đi! Cô kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu cô đâu”.

- …

- Trong tiểu thuyết đều viết như vậy. Cướp dân nữ, cưỡng hiếp

con gái nhà lành, vùi liễu dập hoa là đặc quyền của vương tôn công tử. - Mặc dù

không có mấy vương tôn công tử lôi người ta ra khỏi bàn ăn.

- Cô nói đương gia là vương tôn công tử sao?

- Chẳng phải rất giống sao. Khí chất phi phàm, ánh mắt không

giận mà uy, dáng người thanh thoát, mặt đẹp như hoa như ngọc.

- … Đinh nha đầu, cô nên bớt đọc mấy cuốn sách của tiểu thư

đi. - Hai từ sau sao nghe không hợp với đàn ông chút nào. Đúng là tai họa từ

mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn.

- Tại sao?

- Ít ra tiểu thư cũng được coi là đã có gia thất. Cô còn chưa

xuất giá cơ mà.

- … - Xem dâm thư thì không thể xuất giá sao? Ai quy định Người xưa nói rất hay: Dân coi ăn là trời.

Người xưa còn nói: Người chết vì tài [1'>,

chim chết vì mồi.

[1'> Tài: ý chỉ tiền tài.

Phương châm của Long Tiểu Hoa là không lãng phí dù chỉ một

đồng xu kiếm được, không chê dù chỉ một miếng thịt đã đưa đến mồm. Người hay chim

đều vậy mà.

Nàng đã từng nghĩ rằng mình có thể sôi sục vì tiền mua dâm

thư và ăn cho no bụng. Đặc biệt là sau khi nàng bị ép làm ni cô suốt mấy ngày,

trạng thái lúc này của nàng là vì ăn, nàng có thể giải quyết bất cứ kẻ nào ngăn

cản. Nhưng không hiểu tại sao hoàn cảnh trước mắt lại khiến cho khẩu vị sau mấy

ngày ăn chay của nàng hoàn toàn thay đổi, nàng chẳng hề thèm ăn như vậy.

Trước mặt nàng là một bàn đầy thịt gà, thịt vịt, thịt cá, bào

ngư, vi cá. Trước mặt nàng lại còn một chiếc mai rùa chứa đầy trứng rùa cài

bông cải xanh như muốn nói với nàng: “Cô nhẫn tâm ăn tôi sao?”.

Cạ