
lùi lại khi cảm giác có cái bóng đen và đôi môi đang kề sát,
nhưng mở mắt ra thì nàng sẽ nói gì? "Môi huynh muốn chạm vào tôi
sao?", "Huynh là mẹ kế. Huynh không thể chạm vào tôi được. Chẳng phải
huynh chỉ ức hiếp, ngược đãi tôi sao?", hay là "Bây giờ tôi đang rất
xấu. Đừng động vào tôi. Đợi tôi tắm rửa, thay y phục, chải lại tóc rồi
hãy..."???
Á á á á á! Đây không phải là điểm chính. Mẹ ơi, sao nghe
những từ này giống như lời mời chào mà nàng ghê tởm nhất thế nhỉ? Có cuốn tiểu
thuyết nào giải thích được tình trạng bây giờ của nàng không? Kẻ đáng thương bị
mẹ kế của mình ngược đãi suốt một thời gian dài, giờ lại bị hôn mà không biết
nên phản ứng thế nào. Rốt cuộc hắn có ý đồ gì? Lẽ nào vì thấy nàng tự ngược đãi
mình nên hắn mới tỏ ra thương xót nàng một chút?
- Tiểu thư bò lên giường tìm cái gì thế ạ?
- Tìm đáp án để xử lý mối quan hệ quái dị giữa những đôi nam
nữ không bình thường.
- Nhưng đầu giường chỉ có đống tiểu thuyết vớ vẩn của tiểu
thư thôi.
- Trong tiểu thuyết đó mới có đáp án ta cần. - Nàng vồ lấy
một cuốn sách rồi bắt đầu lật lung tung, nhíu mày: - Đây là cái gì vậy? Bàn
tính toàn tập ư ? Tiểu Đinh, mấy cuốn tiểu thuyết yêu quý của ta đâu
rồi? Haizzz! Sao cuốn này cũng là... cái gì mà Một trăm con đường
kinh doanh thế này? Đây là cái gì với cái gì thế?
- Ôi... Tiểu thư không nhớ hôm nay tiểu thư đã
nhân lúc đương gia không có nhà, vào thư phòng của đương gia lấy mấy
cuốn sách giúp mình trở thành người phụ nữ giỏi làm ăn buôn bán sao?
- Ồ! Là ta bảo em mang chúng về phòng. - Nàng gãi đầu nhìn
cuốn sách trên tay. Xì! Mấy cuốn sách vớ vẩn! Chẳng có gì đáng xem cả: - Vậy mấy
cuốn tiểu thuyết của ta đâu?
- ... Chúng đã được xếp ngăn nắp trong thư phòng của đương
gia rồi ạ.
- Ừm! Ta biết rồi. - Kẻ đó thích cái gì cũng phải để ngăn
nắp, có hàng có lối. Để lung tung không theo thứ tự hắn sắp xếp thì hắn sẽ cau
mày giận dữ.
- Giá sách cũng rất ngăn nắp ạ.
- Em nói điểm chính đi.
- Điểm chính là em đã rút mấy cuốn sách trên giá mà không có
những cuốn khác để vào. Như vậy rõ ràng là bị thiếu hụt. Thế nên em đã rất
thông minh lấy mấy cuốn sách ở đây của tiểu thư xếp vào chỗ trống đó. Như vậy,
chắc chắn đương gia sẽ không phát hiện ra là mình bị thiếu mấy cuốn sách.
- Ờ ờ! Tiểu Đinh, em rất thông minh. Được đấy, được đấy. Nếu
thiếu cuốn sách nào thì con mắt cú vọ của hắn sẽ phát hiện ra và hắn sẽ nổi
giận ngay. - Trong phòng nàng đầy những cuốn sách lấy từ thư phòng của Mẹ kế
về. Nàng xem cũng chẳng buồn xem: Điều răn nhi nữ, Liệt nữ truyện...
Đem mấy cuốn sách đó trả về thư phòng của Mẹ kế để hắn thưởng thức liệt nữ mà
hắn thích đi.
- Đúng thế. Em cũng thấy em rất nhanh trí đã nghĩ ra được
cách hay như vậy. Chỉ tiếc là em chưa xem xong những cuốn tiểu thuyết mới đó
thì đã phải đem chúng đi rồi. Sớm biết thế này thì em đã đổi lấy một quyển.
- Hả?
- Tiểu thư!
- Em nói em nhét cuốn tiểu thuyết cha con loạn luân ta xem
tối qua vào thư phòng của Mẹ kế ư?
- Có... có gì không ổn ạ?
- ... - Thật đúng là ta chỉ muốn giết chết em thôi. Tiểu
Đinh... đầu óc em thông minh quá! Rốt cuộc là nó được cấu tạo bằng loại tế bào
thần kinh chậm chạp nào vậy?
- Tiểu thư, Tiểu Đinh báo với tiểu thư một tin nữa. Hình như
đương gia thật sự muốn chọn phu quân cho tiểu thư đấy. Em thấy có rất nhiều lý
lịch của những người đàn ông chưa vợ được xếp trên bàn của đương gia.
- … - Bây giờ không còn thời gian nghiên cứu cái đầu của nha
đầu Tiểu Đinh này nữa. Nàng rất muốn biết trong đầu bà mẹ kế nhà mình đang nghĩ
gì? Đang chuẩn bị gả chồng cho nàng mà vẫn có thể hôn nàng sao?
Có người lảng vảng vào phòng của hắn. Đây là điều đầu tiên
Long Hiểu Ất nhận ra khi quay về thư phòng. Hắn có thói quen nhìn lướt một lượt
quanh thư phòng, lim dim nhìn giá sách, ngón tay hắn lướt qua những cuốn sách
được dựng ngay ngắn. Cuối cùng, ngón tay hắn dừng lại ở một cuốn rất lạ. Hắn
rút cuốn sách xuống, cầm trên tay trái, lướt xem tên sách, cau mày, bặm môi,
sải bước về phía chiếc bàn. Hắn gạt đống lý lịch trên bàn sang một bên, bắt đầu
nghiên cứu cuốn tiểu thuyết mới xuất hiện ở thư phòng của mình.
Lại một lần nữa cau mày nhìn chằm chằm vào tên cuốn sách đó,
lông mày hắn giật giật. Hắn chưa bao giờ thấy tên cuốn sách nào lại khó nghe và
có hàm ý quái dị như vậy. Hơn nữa cái tên đó cũng cực kỳ xa lạ, tạo ác cảm tội
lỗi: Cha làm xằng quá.
Không phải chỉ hôn một cái sao? Đây cũng coi là làm xằng ư?
Không thể thân thiết một chút với người mình chăm sóc nuôi dạy sao? Tại sao lại
có loại sách tạo cảm giác như bị người ta chỉ vào mũi mà chửi thế này? Chẳng lẽ
ám chỉ việc tự trông coi, tự ăn cắp sao?
Một tiếng hứ lạnh lùng, hắn nâng tay áo lật cái bìa da màu
xanh lam. Hắn muốn xem cha của người khác có thể làm xằng đến mức nào?
Hắn không hề biết rằng người mình nuôi dưỡng lại hấp dẫn đến như vậy. Điều này thôi thúc hắn không cần phải khách sáo với cô. Dù cô có là đứa con gái do một tay hắn chăm nom hay không? Dù hắn có phải là người cha mà con gái luôn tôn kính hay không?
Cô không h