
ủng khiếp.
- Lúc đó em đã bịt miệng tiểu thư lại nhưng cô đang bực mình
và còn cắn vào tay em.
-... - Đúng là rất giống việc nàng đã làm.
- Vậy bây giờ tiểu thư có đến hầu đương gia không ạ?
-... - Em thấy thế nào? - Nàng nhìn Tiểu Đinh với ánh mắt dò
hỏi. Long phủ này có ai không biết, với khuôn mặt vừa mới ngủ dậy, Long đại
đương gia liệu có thể tùy tiện gặp người khác không? Mỗi khi thức dậy, dáng vẻ
hắn mang vài phần lười biếng, vài phần tùy hứng, có chút nhăn nhó vì không
thích dậy sớm, lại còn hơi trẻ con nhõng nhẽo đòi ngủ nướng, mái tóc đen buộc
gọn lúc bình thường xõa hết ra trước ngực, thắt lưng thì buộc hững hờ, y phục
vứt lung tung, ngực trần còn lộ ra, mắt lim dim môi nhếch lên nhìn nàng...
Phì phì phì! Tại sao lại nhìn nàng như vậy? Đừng mà, đừng mà,
tuyệt đối đừng, đừng nhìn nàng. Nàng không kìm nén được đâu. Tại sao Mẹ kế Long
Hiểu Ất lại như cốc nước hoa quả, món ăn màu sắc như vậy chứ? Tại sao hắn không
ghê tởm một chút, tà ác một chút. Đứng trước hắn, những điều nàng đã nói, sẽ
không bao giờ rung động vì vẻ đẹp đó, không bao giờ bị mê hoặc bởi tình cảnh
đó, thực ra đều chỉ là ví dụ. Nhưng hôm nay nhất định phải giữ gìn sự thanh
bạch của bản thân, bởi vậy chỉ còn một cách, đó là chạy thoát thân...
- Tiểu thư! Tiểu thư chạy đi đâu thế?
- Đi làm.
- Nhưng tiểu thư luôn đi làm muộn. Tiểu thư sẽ dọa chết ông
chưởng quỹ đấy.
- Chưởng quỹ ư? Ta không quan tâm người khác cảm thấy thế
nào. Ta không muốn chết vì lời thề độc của mình.
Khách điếm Đại Long Môn nằm ở cổng thành người xe nườm nượp.
Từ Long phủ phía tây thành chạy đến, Long Tiểu Hoa cảm thấy hôm nay trong thành
có gì đó khác lạ vì nàng thường để ý đến những tin đồn bên đường nhưng hôm nay
không có bất kỳ lời bàn tán nào về mình. Dường như cái tên mà hôm qua Long đại
đương gia nhắc tới đã đẩy những lời bàn tán về nàng đi và chiếm vị trí vững
chắc.
- Bạch Phong Ninh, thiếu chủ nhà họ Bạch muốn kén vợ trong
thành đấy.
Thiếu chủ nhà họ Bạch ư? Chính là kẻ đã dung túng cho thuộc
hạ ăn quỵt, trêu chọc con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, võ công tuyệt
đỉnh, hai mươi lăm tuổi còn chưa lấy vợ đó sao? Ừm... chẳng có chút hứng thú
gì. Mau đi thôi.
- Nhưng không được. Nghe nói hôm nay thiếu chủ nhà họ Bạch sẽ
vào thành, tất cả các cô nương trong thành đều có thể tham gia, giống như hoàng
đế kén phi tần vậy.
Ném tú cầu đi. Ném tú cầu vui lắm đấy. Nàng muốn xem cảnh
tượng nam nhi ném tú cầu như thế nào? Nàng vui vẻ huýt sáo sải bước về phía
khách điếm.
- Ai bảo cô nương nào cũng đủ tư cách? Thiếu chủ nhà họ Bạch
có sở thích rất kỳ quái. Người giang hồ không bình thường như chúng ta đâu.
Ái chà! Lại còn sở thích đặc biệt sao? Hừm, rất phù hợp với
nhìn nhận đầu tiên của nàng về hắn. Quả đúng là kẻ chẳng ra gì.
- Thiên kim con nhà quyền quý không lấy, minh châu bảo ngọc
không lấy, người có số phận không đủ bi thảm cũng không lấy.
Không phải thiên kim nhà quyền quý, không phải minh châu bảo
ngọc được cha mẹ cưng chiều, không phải người có cảnh đời chưa đủ bi thảm? Sao
điều kiện quái gở này lại nghe quen thế nhỉ?
- Vậy thiếu chủ muốn lấy một cô nương như thế nào?
Phải đấy. Phải đấy. Dường như nàng cũng muốn biết, người đó
thực sự là...
- Gia môn bất hạnh, bị ngược đãi tàn tệ, tốt nhất là một cô
nương không cha không mẹ, không nơi nương tựa, đáng thương đến bi thảm tột
cùng. - Hợp với nàng quá nhỉ.
- Chẳng trách hôm nay, lão gia nhà tôi kéo tiểu thư từ trong
phòng ra mắng cho một trận, còn nói cô ấy không phải là con đẻ của mình.
- Cái gì? Nhà cô cũng thế ư? Tiểu thư nhà tôi cũng bị phu
nhân bắt xuống phòng giặt đồ, không giặt hết tất cả quần áo thì không được đi
ngủ. Tối qua, tiểu thư đã khóc suýt ngất đi đấy.
Những kẻ nước đến chân mới nhảy này! Thảo nào hôm nay lại
chẳng có ai bàn luận về cảnh ngộ bi thảm của nàng. Bọn họ nghĩ rằng chỉ sau một
đêm mà có thể so bì mức độ bi thảm được với nàng ư? Xí! Nàng tuyệt đối không để
những thiên kim tiểu thư đó vượt lên, muốn nói về bi thảm thì ai có thể tranh
với nàng, nàng việc gì phải lo chứ?
Nàng cố hếch mũi về phía đám đông nhưng phát hiện ra chẳng có
ai nói về mình cả. Một hộ lớn bên phố mở cửa lớn, đẩy tiểu thư đang khóc lóc
thảm thiết ra ngoài. Nước mắt ướt đẫm, cô nương ấy co rúm người nhìn người vừa
đẩy mình ra khỏi cửa.
- Cha! Cha nhất định phải đuổi con ra khỏi cửa mới được sao?
- Kể từ hôm nay, ta không có đứa con gái như ngươi, sống hay
chết là việc của ngươi. Đừng đến tìm ta. Hứ! - Người đó nói xong thì phủi tay
áo, bước vào trong nhà.
Nàng vội vàng đỡ cô nương dưới chân mình lên nhưng cô nương
đó lại nhìn nàng nói:
- Hu hu! Cứ tưởng là ai? Hóa ra tiểu thư nhà họ Long.
-... Nhà cô đang... - Dọn dẹp ư?
- Hu hu!... Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng thành này chỉ
mình cô cảnh ngộ bi thảm. Bây giờ... Hu hu hu! Tôi còn bi thảm hơn cô.
-... Tôi tôi tôi... - Nàng không thể nào ngờ nổi, nàng không biết
mình có nên thức tỉnh trước lời nói của cô tiểu thư này không? Cô ta khóc lóc
cũng chẳng được gì. Mọi người nên cùng trao