
mua đồ thì không thể không buồn phiền. Lão gia nhà
hắn thật chẳng hiểu tâm lý nữ nhân gì cả. Đám đàn bà, cứ đi xa là chắc
chắn sẽ muốn mua mấy bộ đồ mới, chọn chút đồ trang sức nhưng lão gia nhà hắn lại ra lệnh cho hắn đánh xe đến thẳng Hạnh Lâm đường để bốc một
đống thuốc lớn, nào là thuốc trị thương, thuốc cầm máu, thuốc phong hàn, thuốc ho, thuốc đau bụng… và toàn bộ những gì mà lão gia có thể nghĩ
ra.
Nữ chủ nhân giận dỗi đứng trước cửa Hạnh Lâm đường nhìn phu quân trả tiền
vui vẻ và thoải mái nhưng lại chẳng hề thấy hài lòng chút nào. Nàng chỉ
thấy giận người đang trả tiền kia thôi.
Người bị nhìn chằm chằm hoàn toàn không nhận ra việc mình làm chẳng có chút
lãng mạn nào. Hắn ngoái đầu lại nhìn phu nhân thì bỗng nhớ ra điều gì
đó, lập tức quay người nói với ông chủ hiệu thuốc:
- Bốc cho ta mấy thang điều kinh bổ huyết nữa.
- Xì! Lão gia chỉ cần cho thiếp chút tình ý là được rồi.
Tình ý ư? Thứ ấy liệu có thể điều hòa kinh nguyệt không? Rốt cuộc là hằng
tháng ai trắng bệch mặt ra, ai ôm bụng lăn lộn gào ầm ĩ. Kiếp sau đừng
làm phận nữ nhi nữa nhé.
Cuối cùng, bước ra được khỏi tiệm thuốc thì Long Tiểu Hoa cũng mất hết thể diện.
Thế này mà gọi là hẹn hò sao, chẳng được ôm hôn, chẳng được ăn, chẳng được
chơi, chỉ có “cha” dẫn “con gái” đi mua thuốc. Nàng có thể hiểu được tâm lý người cha của hắn. Lần đầu tiên tiểu nữ nhân xa nhà nên hắn không
thể không lo lắng, nhưng hắn chẳng hiểu tâm lý một cô nương như nàng gì
cả. Thời khắc ly biệt lãng mạn này mà hắn không ôm lấy nàng nói những
điều ngọt ngào, lại còn chạy ra ngoài mua thuốc điều hòa kinh nguyệt gì
đó. Xì!
- Lão gia nói lát nữa sẽ về dẫn thiếp đi gặp một người. Người đó là ai
vậy? - Lát nữa lại còn có thêm một kẻ xuất hiện phá vỡ giây phút ngọt
ngào của vợ chồng họ nữa chứ. Nàng chỉ có thể hậm hực mà thôi.
Hắn cười thần bí, giơ tay kéo đầu nàng, nhìn đôi tai lạnh đỏ của nàng:
- Lát nữa nàng sẽ biết. Trời lạnh lắm! Để ta đưa nàng đi mua mũ.
- Hả? Thiếp không muốn đội mũ xanh[2'> đâu. Khi thiếp đi xa, lão gia đã nói lão gia sẽ giữ mình như ngọc, ăn chay niệm Phật, không đi linh tinh.
[2'> Ở Trung Quốc, đội mũ xanh có nghĩa như bị cắm sừng.
- … - Hắn nói những câu vớ vẩn đó bao giờ. Nàng thật là biết thừa nước đục thả câu.
Cung Diệu Hoàng từ trên lưng con ngựa yêu Tuyết Câu nhảy xuống. Hắn vuốt ve
bộ lông trắng như tuyết của nó rồi liếc nhìn Nguyệt Cư tửu lầu, nhớ đến
lời người hầu bẩm báo rằng Huyên vương gia mời hắn đi ăn. Xì! Vị thúc
thúc này tìm hắn có chuyện gì vậy? Hắn cần gì phải đi chứ?
Hắn chau mày, bực mình:
- Tiểu vương không đi.
- Tiểu vương gia, không đi không được đâu ạ.
- Sao lại không được. Tiểu vương nói không đi là không đi. Huyên vương
dẫn nương tử, dắt chó cưng đi dạo phố. Hắn nghĩ tiểu vương nhàn rỗi lắm
sao?
- Nhưng Huyên vương gia đã sai người chuyển lời. Nếu Tiểu vương gia không muốn đi thì người cũng nên nghĩ đến chuyện mình cần nhờ Huyên vương gia trước đã ạ.
- … - Hắn phải nhờ gì thúc thúc? Sao hắn không nhớ là mình đã ngốc nghếch chạy đến bàn với thúc thúc chuyện nhường vợ cho mình nhỉ? Hắn phải suy
nghĩ gì nữa? Thúc thúc còn ngốc nghếch hơn hắn ấy chứ. Điều tối kỵ của
đàn ông chẳng phải là nỗi đau bị cướp mất vợ sao?
Nghĩ nhiều vô ích, hắn một chân đá tung cánh cửa một gian phòng của Nguyệt
Cư tửu lầu thì thấy một cái đầu đội chiếc mũ xấu xí quay mặt lại nhìn
mình. Chiếc mũ đó thật sự rất xấu, rất buồn cười, được đan bằng những
sợi len trắng xám xen kẽ, lại còn có hai cái tai cún dựng lên, bên cái
tai cún còn thêu một bông hoa hạnh, ấm thì có ấm nhưng chẳng có một chút thẩm mỹ nào cả. Nó thật sự phù hợp với bộ mặt đang chán nản của Long
Tiểu Hoa. Hắn nhất thời không nhịn được cười.
- Tiểu vương buồn cười chết mất. Cô tìm đâu ra cái mũ như vậy thế? Cô định đội cái mũ này cùng tiểu vương đến phiên bang sao?
- Lão gia nhìn đi, đến cả hắn cũng cười thiếp. Thiếp không đội cái mũ này đến phiên bang đâu. Lão gia làm thiếp mất hết thể diện của phu nhân cao quý trung thổ rồi. Xấu chết đi được. Sao lão gia lại làm cho thiếp trở
nên xấu xí như vậy chứ? Á á á!
Long lão gia đặt chén trà xuống, nhíu mày liếc nhìn chiếc mũ mình tự tay chọn và có vẻ rất hài lòng:
- Nàng đội như vậy đi ta sẽ yên tâm hơn. Điệt nhi, đừng đứng ở cửa mà cười mãi như vậy. Vào ngồi xuống đi.
Cung Diệu Hoàng nghe tiếng Long Hiểu Ất thì cố nhịn cười nhưng càng cố thì
càng không tài nào nhịn được. Mắt hắn không rời kẻ đội chiếc mũ hạnh đỏ. Hắn ngồi xuống ghế, lên tiếng:
- Thúc thúc nói thẳng đi. Thúc thúc dành cho tiểu vương thứ gì? Muốn tiểu vương làm việc gì?
Long Hiểu Ất nhìn hắn rồi lại nhìn Long Tiểu Hoa vẫn đang hậm hực với chiếc mũ hạnh đỏ:
- Trong chuyến đi phiên bang lần này, hãy giúp ta chăm sóc Thập cửu thẩm của ngươi.
- Ồ! Thúc thúc yên tâm giao cô ấy cho tiểu vương sao?
- Chỉ cần giúp ta giữ cái đầu của nàng ấy là được. Những chuyện khác
không cần phiền đến ngươi. - Trông chừng nàng ở khoảng cách ngoài một
mét là tốt nhất.
- Thúc thúc dựa vào cái gì mà cho rằng tiểu vương sẽ nhận lời thúc