Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329402

Bình chọn: 9.00/10/940 lượt.

a tiệm đến tận chập tối.

Người chủ cửa tiệm đó dọn dẹp xong, đi ra nhìn thấy nàng ngồi ngoài cửa liền

hỏi:

- Mai tôi định mang hàng đến phủ của cô. Thật không ngờ cô

lại đến lấy hàng.

Nàng quay đầu lại nhìn người vừa nói với mình. Nàng đứng lên

lau mặt, che giấu phần nào bộ dạng tồi tệ của mình, đang định lên tiếng thì

thấy chủ tiệm đã đưa cái bàn tính bằng gỗ đến trước mặt nàng nói:

- Theo như cô muốn, bàn tính với quân tính hình vuông. Ông

chủ Long đã dùng chiếc bàn tính kia lâu rồi, cũng nên đổi rồi. Nhưng ông chủ

Long có quen dùng bàn tính bằng gỗ không?

- Tiền tôi kiếm được không đủ mua bàn tính bằng ngọc, dùng

bàn tính bằng gỗ là tốt rồi. - Nàng cầm cái bàn tính mà cảm thấy ấm ức. Nàng

chịu đựng thế là đủ rồi. Mang thứ vô vị này về làm gì. Biết là khó kiếm tiền

như vậy, vậy mà những đồng tiền vất vả mà nàng vốn không nỡ tiêu lại chạy đến

đây đặt thứ này. Dù sao, hắn cũng đang nghĩ rằng nàng kiếm tiền để mua mấy cuốn

tiểu thuyết vớ vẩn nên không nhớ sở thích của hắn là gì, không nhớ hắn cần gì.

Nàng rất bực tức, rất phiền não. Sao hắn có thể coi thường nàng như vậy chứ?

Thế nên nàng đã phải nhảy lên to tiếng với hắn.

Rõ ràng là biết hắn đối xử tốt với nàng. Rõ ràng là biết hắn

lo cho nàng rất chu đáo. Rõ ràng là biết từ nhỏ đến lớn, nhờ có hắn nên nàng

không phải chịu khổ, vì vậy nàng cũng muốn tặng hắn thứ gì đó. Rõ ràng bản thân

không phải là kẻ vô tình nhưng tại sao lại toàn như vậy. Rõ ràng là nàng mong

hắn về, muốn làm nũng hắn, muốn hắn nói nàng đừng tự lập, nàng cứ việc ở bên

hắn mà tham ăn. Hắn không thể cưng chiều nàng bao nhiêu lâu rồi bỗng nhiên

tuyên bố chấm dứt như vậy.

Bây giờ thì tốt rồi. Bỏ tiền ra mua thứ vớ vẩn này mà lại

không tặng được. Nàng vừa vứt quà tặng của hắn đi. Chắc chắn hắn sẽ ăn miếng

trả miếng. Để tránh hắn làm hỏng món đồ này, tốt nhất là đem giấu nó đi trước

đã.

- Đừng giận tôi được không. Tôi không cố ý nói chúng ta không

có quan hệ gì. Bảo huynh cứ mặc kệ tôi là vì tôi không biết nên nói thế nào… -

Nàng lẩm bẩm. Những lời ân hận nhỏ bé đó bị tiếng mưa át đi nên chẳng ai có thể

nghe thấy cả…

Long Tiểu Hoa đã nhà đi đã một canh giờ ba khắc. Nàng không

thể không thừa nhận rằng trên thế giới này, duy nhất chỉ có Long phủ là có thể

gọi là nhà, người nhà duy nhất của nàng chính là Mẹ kế đã kéo nàng từ trên đài

diễn xuống, thay nàng xử lý mọi chuyện và những người sống trong Long phủ. Rời

xa nơi đó, nàng chẳng là gì cả, không phải tiểu thư, không phải cô gái đáng

thương, chỉ là một kẻ mà đến cả cái tên Long Tiểu Hoa cũng chẳng ai muốn gọi.

Dường như số phận đã định nàng phải dựa vào người khác mới có

thể sống được. Con đường đi làm cố định hằng ngày, chân nàng như con ngựa quen

đường cũ hướng thẳng về nhà. Dường như ngoài con đường này, những con đường

khác đều hoàn toàn xa lạ. Đúng là nàng chẳng có tài cán gì. Nàng ôm chiếc bàn

tính đứng trước cổng Long phủ, quyết định sẽ đem tặng Long Hiểu Ất vào sáng ngày

kia. Hiếm khi nàng mới có lòng như vậy. Hắn không nên lãng phí tình cảm của

nàng.

Thế nên nàng bước qua cửa và nghe có một giọng nói lạ vang ra

từ đại sảnh.

- Thánh chỉ đến. Quỳ xuống nghe thánh chỉ.

Thánh chỉ ư? Đó là thứ ở tít tắp xa xôi cơ mà. Sao nó lại

chạy đến nhà nàng vậy?

Nàng hoài nghi nhíu mày, tay cầm bàn tính giấu phía sau, cẩm

thận bước từng bước tới đại sảnh. Nàng chỉ thấy tất cả mọi người đều quỳ rạp

dưới đất, chỉ có một người đàn ông thấp mặc áo xanh đang đứng. Trên đầu người

đó đội mũ quan, tay cầm tờ thánh chỉ màu vàng, đang tuyên đọc. Hắn dừng lại

nhìn về phía Long Hiểu Ất đang chần chừ, nói:

- Điện hạ, xin mời quỳ xuống nghe thánh chỉ. Thần phải tuyên

đọc thánh chỉ rồi.

Một vị quan khác đang quỳ vội vàng đứng dậy nói mấy câu với

người đọc thánh chỉ. Người đọc thánh chỉ lập tức hiểu ý, cười nói:

- Hoàng thượng có chỉ. Điện hạ có thể không cần quỳ nghe

thánh chỉ cũng được.

Long Hiểu Ất liếc mắt nhìn vị quan đó không đáp lại, mặt

không hề tỏ thái độ gì. Hắn vén áo dài ngồi lên ghế, với tay lên chén trà trên

bàn nhưng không uống lấy một hớp.

Người tuyên đọc thánh chỉ không nói thêm câu nào mà mở thánh

chỉ ra đọc lớn:

- Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Thập cửu hoàng

tử, mười năm trước, vì mắc tội làm thâm hụt quốc khố nên bị đuổi khỏi kinh

thành. Trẫm rất buồn. Mười năm trừng phạt đã đủ. Nay cho phép Thập cửu hoàng tử

hồi kinh về triều. Khâm thử. Tạ ân.

Thập cửu hoàng tử, mười năm trước, làm thâm hụt quốc khố, bị

đuổi khỏi kinh thành, trừng phạt đã đủ, cho phép hồi kinh… Là chuyện linh tinh

gì vậy? Thánh chỉ đó có thể báo nhầm. Hoàng đế già hồ đồ rồi sao? Nhà nàng tám

đời bần nông, năm đời thương gia, thành phần thuần chất, làm gì có hoàng tử đến

nhà chứ? Ông ta làm sao thế? Lại còn Thập cửu hoàng tử. Lão hoàng đế này sinh

nhiều quá nên không nhớ rõ ai với ai nữa, nên mới cho rằng con trai mình đến

nhà người khác…

Nàng nép vào một bên nhìn phản ứng của Long Hiểu Ất. Hắn vẫn

chưa thay chiếc áo choàng đen đã ướt sũng. Bị cảm lạnh thì khổ. Tóc hắn không

còn nhỏ nướ


pacman, rainbows, and roller s