
gười bị anh nhìn như vậy còn có thể cười được.”Đưa hợp đồng cho tôi.”
Từ trước đến nay anh không bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn,
anh cũng không hiểu tại sao lại bị cô gái này thuyết phục, huống chi
trước kia ấn tượng đối với cô còn kém như vậy. . . . . . Có lẽ bị ánh
mắt trong trẻo chăm chú làm cảm động chăng! Anh lập tức đối với ý nghĩ
như vậy cảm thấy buồn cười.
“Cảm động”, loại cảm giác mông lung mơ hồ này với anh mà nói rất lạ lẫm, cũng không hề quan trọng.
“Tốt.” Mạc Ưu nén xuống sự vui sướng vì thắng lợi , vội vàng đem hợp
đồng lật đến phần chỗ trống, để cho Hạ Thiên điền một ít số liệu cơ
bản.
Ai ngờ anh mới đọc hợp đồng, đã bắt đầu nhíu mày.”Tôi muốn bổ sung điều khoản quan trọng nhất.”
Hắn cầm lấy bút tại chỗ trống cuối cùng ghi chú rõ: Nếu bên A (Mạc
Ưu) sơ suất tạo cho bên B ( Hạ Thiên Khoát) tổn thất, kể cả là lạc
đường, bị thương, mang thai hay chăm sóc thiếu chu đáo làm cho bị bệnh,
phải bồi thường giá trị gấp năm lần giống chó săn hoàng kim, tổng cộng
là năm trăm vạn.
Mạc Ưu nhìn điều khoản phụ, trừng lớn mắt nhìn con số năm trăm vạn, anh dứt khoát là muốn cướp ngân hàng. . . . . .
“Điều khoản này…hình như cũng không cần thiết lắm? Tôi nhất định sẽ
không để cho những sự việc này xảy ra!” Cô thề son sắt cam đoan. Mở cửa
tiệm hai năm, lần đầu tiên cô đụng phải khách hàng đưa ra yêu cầu vớ vẩn này!
“Đã không xảy ra, vậy có hay không điều khoản này cũng sẽ không có gì khác biệt?” Hạ Thiên Khoát lạnh lùng nhìn cô nửa đường bỏ cuộc, “Làm
như vậy chỉ là đề phòng vạn nhất, quyền lợi người tiêu dùng hẳn là phải
được bảo đảm không phải sao? Hay cô sợ mình làm không được?”
Đã ở trước mặt anh khoe khoang khoác lác, anh cũng muốn nhìn xem cô
gái này có lợi hại như chính cô ta khoác lác hay không, hay chỉ là dựa
vào mồm miệng mà buôn bán. Bị một cú như vậy, Mạc Ưu càng không thể từ
chối.”Đương nhiên làm được! Anh cứ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ đem Hỉ
Nhạc hoàn hảo như lúc ban đầu giao cho anh.”
Cô anh nhanh chóng kí tên lên hợp đồng, đóng dấu điểm chỉ, để tránh anh đổi ý.
Hạ Thiên Khoát lúc này mới hài lòng ký và thu hồi hợp đồng, móc ví ra trả tiền, đồng thời cũng không quên trêu chọc cô :
“Hi vọng cô nói được làm được.”
Anh ngồi xổm người xuống vuốt ve sống lưng Hỉ Nhạc, biểu lộ cùng ngữ
khí chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.”Hỉ Nhạc, cưng ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, papa sẽ sớm tới đón cưng. . . . . .” Ngữ điệu của anh tựa như đang dỗ dành trẻ con, rất dịu dàng, ánh mắt mang theo sự cưng chiều vô cùng, giống như người cha với đứa con.
Mạc Ưu thấy kỳ lạ, người đàn ông này cũng có lúc như vậy sao? Đối với cô thì tỏ thái độ xem thường, đối với chó lại nhẹ giọng nhỏ nhẹ như
vậy, nói vậy cô so với một con chó còn không bằng! Tuy gần đây cô cho
rằng đàn ông so với chó còn không bằng, nhưng mình lại bị như vậy đối xử thì thật đúng là không dễ chịu.
Đang lúc trong đầu Mạc Ưu hiển hiện ý nghĩ như vậy, Hạ Thiên Khoát đã đứng dậy, quăng cho cô một nhìn soi mói mắt rồi xoay người rời đi.
Cô lúc này mới hoàn hồn, nhớ tới lễ phép.
“Hạ tiên sinh, cám ơn anh!” Từ khi mở cửa tiệm đến nay mới gặp một khách hàng khó chiều như vậy, lúc này cô mới thở dài một hơi.
“Hỉ Nhạc, chủ nhân nhà cưng thật là khủng khiếp nha. . . . . .” Cô
cúi xuống vuốt bộ lông mềm nhỏ của chú chó to lớn, cảm giác như là vừa
đánh xong một trận chiến gian khổ, “Bất quá, cưng đúng là một con chó
hạnh phúc nha, bởi vì trong mắt người đàn ông kia chỉ có cưng thôi!”
Hỉ Nhạc nhiệt tình liếm láp tay Mạc Ưu, không ngừng dùng đuôi vẫy vậy đáp lại cô, trong lòng suy nghĩ: Papa đi đâu rồi?
Đóng cửa, Mạc Ưu đem Hỉ Nhạc dàn xếp tại trong lồng mặt tiền cửa
hàng, cũng đem Bảo Bảo nhốt tại phòng làm việc, làm cho hai chú chó chỉ
có thể nhìn qua qua cánh cửa thủy tinh xa xa.
“Bảo Bảo, đừng như vậy, làm người phải biết thân biết phận, chó cũng
vậy nha! Người ta là thiên kim đại tiểu thư, tuy trong tiệm cưng cũng là đại thiếu gia, nhưng vẫn không xứng với người ta. . .”
Bảo Bảo là tạp giao của giống Labrador với chó khác, sau khi phong
trào nuôi loại chó này qua đi, bị người chủ ném bỏ tại thùng giấy ven
đường, được Mạc Ưu nhặt được. Bộ lông trên người nó xen lẫn một ít dúm
tạp mao, làm cô không khỏi hoài nghi Bảo Bảo có huyết thống của giống
Ali, dù sao cũng là tạp giao.
Mạc Ưu tuyệt không để ý đến vấn đề huyết thống nhàm chán gì đó, bởi
vì Bảo Bảo là phúc tinh của cô, từ khi nhặt được nó, cô liền quyết định
phát triển phương diện làm đẹp thú nuôi, tên tiệm và biển quảng cáo đều
xuất phát từ Bảo Bảo là chính, quả nhiên đưa tới không ít vận may. Tuy
Bảo Bảo trong lòng Mạc Ưu là độc nhất vô nhị, nhưng cô cũng không muốn
nó leo lên cùng kẻ quyền quý có tiền kết làm”Thân gia” ; hơn nữa, cái
này liên lụy đến món tiền năm trăm vạn, cô tuyệt không thể phớt lờ.
“Ô. . . . . .” Bảo Bảo ai oán một tiếng, lập tức bất đắc dĩ quỳ rạp
trên mặt đất, như thể nghe hiểu được lời chủ nhân khuyên bảo.
“Ai! Cậu bé đáng thương. . . . . .” Mạc Ưu khẽ vuốt ve chú chó cưng,
nhìn xem bên ngoài Hỉ Nhạc cũng an phận ghé vào tron