
Huy thế này mới thư thái chút, "Em hiện tại cũng không tệ a, sao lại nghẹn khuất chứ?"
Lý Nguyên Nguyên lập tức giống như bật công tắc, nói ra chuyện xưa chôn dấu trong lòng đã lâu: "Anh không biết, lúc trước khi tôi còn học đại học anh ta liền theo đuổi tôi, theo đuổi ba năm cũng làm thật nhiều chuyện khiến tôi cảm động tôi mới gật đầu, khi đó tôi đã nhận định anh ta sẽ cùng tôi cả đời. Kết quả tôi bị phân đến nữ liên binh ở núi Thiên Phong, thời gian chúng tôi gặp mặt rất ít, nhưng anh ta vẫn nói không ngại, tôi tưởng anh ta thông cảm cho công việc của tôi. Nhưng trên thực tế" Lý Nguyên Nguyên hít hít mũi, Lục Huy lập tức đưa khăn tay, Lý Nguyên Nguyên lắc đầu. "Tôi không sao. Trên thực tế khi đó anh ta đã qua lại cùng con gái của ông chủ công ty kia. Tôi hỏi anh ta vì sao, anh ta liền nói bởi vì cô ta có tiền có thời gian hơn tôi. Tôi kém hơn cô ta." Lý Nguyên Nguyên cau mày cúi đầu.
"Khốn kiếp! Hắn căn bản cái gì cũng không hiểu." Lục Huy cắn răng, nắm chặt quyền.
Lý Nguyên Nguyên thấy vậy ngược lại an ủi anh: "Được rồi, kỳ thật nghỉ thông cũng không có gì. Tôi chỉ nghĩ tôi phải hạnh phúc hơn bọn họ, tìm được người tốt hơn anh ta mới có thể trút giận. Nhưng là, nhưng là. . . đến bây giờ tôi vẫn là Lý Mạc Sầu... ." Lý Nguyên Nguyên lúc này mới đỏ mắt, dù sao cô cũng là người kiêu ngạo, lòng tự ái mạnh mà cũng rất mẫn cảm.
"Được rồi, đừng khóc." Lục Huy không biết phải an ủi cô như thế nào, bật nói: "Nếu không, anh cưới em?"
Tối hôm đó trở lại núi Thiên Phong, Lý Nguyên Nguyên ôm tỳ bà hát bi khúc một đêm, khiến lòng người đau đớn. Liên trưởng Lý Khả cũng không phê bình cô, tuy rằng cô cảm thấy trái tim mình chịu ma âm của Lý Nguyên Nguyên tra tấn như vậy, hẳn là phải đi bệnh viện kiểm tra một chút. Thẳng đến ngày hôm sau, Lý Nguyên Nguyên vẫn không dậy nổi tinh thần.
Ngày đó sau khi Lục Huy nói cưới cô, hai người liền hồ đồ trôi qua, không bàn lại chuyện này. Nhưng trái tim cô lại nhỏ máu. Cô không cần nhất chính là thương hại, nhất là Lục Huy thương hại, điều này càng làm cô thấy mất mặt. Ban đêm, cô còn mơ: Lục Huy đang đi cùng một mỹ nữ tóc dài, lúc này anh gặp Lý Nguyên Nguyên, nói: người này thật đáng thương a, đây, cầm. Vì thế Lý Nguyên Nguyên làm khất cái liền vươn tay bẩn hề hề của mình chuẩn bị lấy bánh bao Lục Huy cho.
Ngừng!
Ở thời khắc mấu chốt Lý Nguyên Nguyên tỉnh lại. Cô thở dài một hơi: hoàn hảo tỉnh lại đúng lúc, bánh bao này đánh chết cũng không thể nhận! Vừa nghĩ như vậy Lý Nguyên Nguyên trong lòng lại khổ sở.
Từ ngày đó, quan hệ của Lục Huy cùng Lý Nguyên Nguyên liền nửa vời, anh thậm chí cảm thấy chuyện này sẽ thất bại. Bản thân vốn quả thật là thích cô ấy, nhưng vẫn cho rằng hẳn là yêu đương trước, hiểu biết một chút lại kết hôn. Kết quả ngày đó nhất thời động kinh, nói muốn kết hôn với người ta. Mình vừa nói xong liền hối hận, dù sao tình cảm của bọn họ cũng chưa sâu đậm, tin tưởng Lý Nguyên Nguyên lúc ấy cũng nhìn ra anh hối hận. Anh không quên chút bi thương chợt lóe qua trong mắt Lý Nguyên Nguyên lúc ấy. Anh biết mình sai lầm rồi, anh thương tổn cô. Lục Huy thực ảo não.
Cũng may gần cuối năm, các khu vực đều bận rất nhiều việc. Hai người đều lao vào công việc và biểu diễn cuối năm. Đoạn thương tâm này cũng từ từ phai nhạt.
Đến ngày biểu diễn, các thủ trưởng đều cho rằng "Tia Chớp đánh côn" khẳng định đẹp mắt, cho nên mãnh liệt yêu cầu biểu diễn đầu tiên, bởi vậy đội ngũ Lục Huy đã sớm ở trong hậu trường chuẩn bị tốt. Lúc này Lý Nguyên Nguyên và các chiến hữu của cô đều đeo đàn và các thiết bị vào hậu trường. Lục Huy thấy liền dẫn người qua hỗ trợ.
Anh đi vào tới bên người Lý Nguyên Nguyên muốn nói lại thôi.
"Cảm ơn mọi người đến hỗ trợ." Lý Nguyên Nguyên cười với anh, bộ dáng thoải mái, giống như đối với chiến hữu bình thường.
"Hả? À. . . tiện tay thôi. . ." Lục Huy thật cẩn thận trả lời, nhìn nhìn hộp đàn dưới chân cô, "Hôm nay, em biểu diễn tỳ bà?"
Lý Nguyên Nguyên nháy mắt với anh mấy cái, "Bí mật, xem chúng ta hôm nay ai có thể đứng nhất."
"Được!"
Hai câu này, khiến vẻ lo lắng trên người Lục Huy trở thành hư không, trong đêm tối cũng cảm thấy mặt trời rực rỡ!
Lúc biểu diễn, đội ngũ Tia Chớp động tác có lực, cử động nhịp nhàng, tiếng hô rung trời, cả phần trình diễn hoàn thành tuyệt đẹp. Từ thủ trưởng đến binh lính đều khen không dứt miệng, kêu to phấn khích!
Lý Nguyên Nguyên ở phía sau đài nhìn, trái tim đã bình tĩnh sau khi thấy Lục Huy phong cách nam tính, lại "thịch" đập nhiều một chút, Lý Nguyên Nguyên lập tức hạ ma chưởng xuống. Nhảy cái gì? Nằm im! Không cho phép nhúc nhích. . . Không cho phép lộn xộn!
Phần sau biểu diễn là đối đáp hài hước, tiểu hợp xướng, tiểu phẩm, đại hợp xướng vân vân, kế thừa truyền thống cũng đủ náo nhiệt.
Một nam một nữ hai người giới thiệu chương trình đi ra, nữ chủ trì hỏi nam chủ trì: "Tiểu Lưu, anh cho rằng anh thông minh không?"
"Đương nhiên."
"Tôi thử anh nhé?"
"Được."
Nữ chủ trì quay đầu: "Các vị quan binh cũng có thể thử a. Xin dùng tay trái vẽ vòng tròn, tay phải vẽ hình vuông."
Nam chủ trì ở trên làm, dướ