
cô không uống rượu, nhưng hôm nay tâm tình thật sự quá tệ rồi, làm xong công việc, cô qua quầy rượu, quyết định uống rượu giải sầu.
Tốt nhất là say, như vậy buổi tối mới không mơ ác mộng nữa, ngày ngày mơ “mộng tình” như vậy rất mệt mỏi.
Nghe cô nói như vậy người bán rượu không còn cách nào khác hơn là bất đắt dĩ rót rượu cho cô: “Tiểu thư, Brandy của cô.”
“Cám ơn.” Bưng ly rượu lên, Mạnh Nhược Kiều đem cằm dán cái bàn, một hớp uống hết ly, sau đó táp táp lưỡi.
“Tiểu đệ, rượu của các người thật khó uống!” Không bằng rượu ngon trong thị trấn Hoa Đào, vừa thanh mát, uống giống rượu trái cây, nhưng lại rất mạnh.
“Ách…” Người bán rượu thoáng chốc kinh ngạc. “Tiểu thư, cô say rồi!”
“Nào có, tôi đâu có say.” Cô rõ ràng rất tỉnh táo, còn nhớ rõ sắc mặt của ác uỷ Phạm Sĩ Hách, a a... càng nghĩ càng khó chịu.
“Tiểu thư, uống rượu cùng không?” Một tên lưu manh tới bên cạnh cô, tục tĩu quan sát cô.
Anh ta quan sát cô lâu rồi, hiếm khi đến quầy rượu lại gặp đại mỹ nhân, thấy cô uống say, anh ta mượn dịp đến gần.
“Tránh ra!” Mặc kệ ngươi, Mạnh Nhược Kiều tức giận mở miệng.
“Một người uống rượu rất nhàm chán, tôi cùng cô uống!” Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ mặt cô.
Mạnh Nhược Kiều đẩy tay anh ta ra, nhìn anh ta chằm chằ: “Tôi nói tránh ra! Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Tiểu thư...” Người đàn ông không bỏ cuộc, đưa tay lại muốn đụng tới cô.
Mạnh Nhược Kiều giận, bắt được tay của anh ta ta dùng sức ngắt một cái.
“A!” Người đàn ông kia đau đến gào khóc. “Tiểu, tiểu thư cô...”
“Tôi nói tránh ra, anh không nghe được à? À?” Lay con mắt say, cô cắn răng hỏi, ngón tay dùng sức hơn.
“A...” Người đàn ông kia đau đến quỳ xuống, vẻ mặt vặn vẹo, đau đến mức muốn khóc. “Có có có có...”
“Hừ!” Mạnh Nhược Kiều hừ nhẹ một tiếng, buông tay ra. “Cút!”
Cô chẳng thèm nhìn người đàn ông kia một cái, quay đầu nằm trên quầy bar.
Người đàn ông kia xoa tay, không cam lòng nhìn chằm chằm Mạnh Nhược Kiều, lấy ánh mắt ám hiệu người bán rượu.
Thấy ám hiệu của người đàn ông kia, người bán rượu không khỏi do dự.
“Tiểu đệ, cho tôi thêm một ly.” Uống cạn Brandy, Mạnh Nhược Kiều lại đem ly rượu giao cho người bán rượu.
Thấy vậy, người đàn ông kia cùng người bán rượu gật đầu một cái, thấy người bán rượu chần chừ, anh ta lấy ra tờ tiền giơ lên.
Đột nhiên, một cái tay rút đi tờ tiền.
“Anh bây giờ muốn hối lộ sao?” Nhìn tờ tiền năm ngàn kia, Mạnh Nhược Kiều lười biếng hỏi, ly rượu rỗng chiếu ra cái bóng mà cô nhìn thấy vừa rồi.
“Ách… tôi...” Người đàn ông bị dọa đến mức không nói ra lời.
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, nhảy xuống chân ghế cao, bước chân khẽ dao động sáng ngời. “Nói!”
“Tôi... Tôi...” Sợ cô lại động thủ, người đàn ông không dám nói gì, quay người bỏ chạy.
“Hừ!” Mạnh Nhược Kiều hừ, xoay người nhìn về phía người bán rượu. “…! Đây là tiền thưởng.” Đem tờ tiền bỏ lên trên bàn, cầm ví da, thân hình uốn éo từ từ đi ra khỏi quầy rượu.
Vừa mở cửa ra, khí nóng lập tức đập vào mặt, khiến cô khó chịu nhíu mày, bước đi mấy bước dặt dẹo, cuối cùng không chịu nổi, cô ngồi xổm người xuống, nôn mửa dưới mặt đất.
Cô căn bản không ăn bữa tối, nôn ra tất cả đều là nước chua nha... Trong bụng, rượu cứ như tập thể quấy phá, nôn xong cô cảm thấy đau đầu.
Lau miệng, cô chống tường từ từ đứng dậy, cũng may chỗ cô cách quán rượu không xa, cách mấy con đường là đến.
Lắc bước chân, cô cơ hồ lách vòng lên vòng đi bộ, rõ ràng không say nhưng đầu cũng rất ngất rất trầm. “Nha...” Giày cao gót dẫm lên cục đá, không may bị ngã.
Một thân hình cao lớn cũng may đỡ được cô.
“Hử?” Cô nắm được y phục đối phương, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cười.
“Hử? Hôm nay lại bình thường như mọi hôm sao?”
Cô đưa tay sờ mặt anh cùng tóc, còn có y phục trên người. “Ừ... Hôm nay là Tổng giám đốc cay nghiệt với thư kí nhỏ sao?” Vừa phù hợp với thân phận hiện nay!
Phạm Sĩ Hách cau mày: “Em uống say rồi.”
“Không có!” Cô gật gù hả hê. “Tôi rất tỉnh táo nha!” Cô kéo lấy cà vạt của anh, đem anh kéo xuống dưới, đi theo kiễng gót chân.
“A, hôm nay anh phải thế nào lấy lòng tôi đây?” Cô cười khanh khách, há mồm cắn lấy cái cằm đẹp đẽ, cả người dính trên người anh không ngừng mè nheo.
Con mắt Phạm Sĩ Hách sắc bén tối lại, thấy cô uống say, âm thanh của anh trầm thấp. “Lấy lòng em?”
“Đúng vậy!” Cô nhẹ gặm cổ của anh, tay nhỏ bé không an phận vuốt lồng ngực của anh. “Anh không phải mỗi ngày đều ở trong mơ lấy lòng tôi sao? Thế nào hôm nay lại chẳng làm gì vậy?”
“Trong mơ?” Đây chính là lý do mà một tuần lễ cô liền mất hôn mất vía, tránh né tầm mắt của anh sao?
“Hi! Anh hôm nay tốt nghiêm chỉnh ồ!” Cô khẽ cười, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên cái miệng của anh, gặm môi dưới, đùi phải lớn mật chen vào giữa hai chân của anh, khẽ cong đầu gối cách quần tây trêu chọc nam tính của anh.
Phạm Sĩ Hách không nói, đưa tay ôm hông của cô, đem cô ôm ngang lên.
Mạnh Nhược Kiều không phản kháng, cánh tay tự động ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều dán mặt của anh, há mồm ngậm lỗ tai của anh, ghé vào lỗ tai anh thổi nhẹ. “Anh muốn làm gì?”
Anh khẽ nhếch mô