Polly po-cket
Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323742

Bình chọn: 7.5.00/10/374 lượt.

m sạch sẽ trải lên mặt đất, khắc khổ nằm trên sàn nhà.

Sàn nhà thật cứng, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.

Nằm xuống, để cho cô ngủ một chút là được rồi, một chút thôi...

Cô nghĩ vậy, hai mắt nhắm lại không mở nữa, chưa tới ba giây đã ngủ như chết.

Không bao lâu sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Phạm Sĩ Hách đứng ở cửa, cầm trong tay cái chìa khóa, cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm ở sàn nhà. Cô ngủ rất sâu, tay chân cuộn vào, như trẻ nhỏ vậy. Ánh mắt anh chìm xuống, gương mặt không biểu cảm, sâu xa khó hiểu nhìn cô, tầm mắt quét qua chân trần tuyết trắng của cô, bắp chân nhỏ, vòng eo nhỏ gọn, vừa vặn, sau đó lại nhìn về khuôn mặt ngủ say nhỏ nhắn mỹ lệ kia.

Ánh mắt anh rất sâu rất trầm,lộ lên một tia trong mắt, hình như đang suy nghĩ gì, làm cho người ta không hiểu được. Sau đó anh đi vào phòng, ngồi xổm người xuống, ngón tay nâng lên sợi tóc mềm mại cuốn lại, ngón cái quơ nhẹ gò má mềm mại của cô. Hô hấp của cô nhẹ nhàng, nhàn nhạt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì ngủ say mà hé mở, dưới mắt lộ ra quầng thâm, thể hiện cô mệt muốn chết rồi.

Nhưng cô cũng không hô lên một tiếng với anh, nhìn anh đi ra rõ ràng cô tức tới phát điên, nhưng vẫn chịu đựng, nghe mệnh lệnh của anh mà làm xong mọi thứ.

Mặc dù ở trong thư phòng nhưng anh vẫn chú ý tới động tĩnh của cô. Anh đang chờ đợi cô vào thư phòng anh nổi giận, hoặc là cầu xin anh tha thứ. Nhưng không có, một câu cô cũng không nói, cho đến khi anh không nghe thấy tiếng gì nữa, đi ra khỏi thư phòng, cũng không thấy bóng dáng của cô.

Giày vẫn đang để trước cửa, cô đi đâu?

Anh đi tới phòng tắm, cửa khóa, nhưng bên trong lại không có tiếng động nào, trong lòng anh đã hiểu.

Quả nhiên, khi mở cửa, anh chỉ thấy cô đang ngủ trong phòng tắm.

Thà ngủ khó khăn ở phòng tắm như vậy, cũng không đầu hàng anh sao?

“Thật là bướng bỉnh!” Phạm Sĩ Hách thì thầm, ngón tay mơn trớn cánh môi mềm mại, cô đột nhiên bĩu cánh môi, đầu lưỡi khẽ liếm qua môi, cũng liếm qua ngón tay của anh.

Tròng mắt đen chợt hiện lên, xét qua một ánh lửa. Anh thu tay lại, nhìn thấy chỉ bạc ướt con mắt trầm sắc hơn, dường như muốn điên cuồng trong đêm tối, muốn chiếm đoạt một cái gì đó.

Cứ như vậy một hồi, tròng mắt đen bình tĩnh lại, vẫn thâm trầm.

Anh tự tay ôm cô, đem cô vững vàng vào trong ngực, dịu dàng không đánh thức cô, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Giật mình! Mạnh Nhược Kiều đột nhiên tỉnh dậy, cô bị dọa đến mức nhảy dựng lên, ngoài cửa sổ ầm ầm, mưa to giàn giụa, chẳng biết lúc nào mà bên ngoài đột nhiên chuyển sắc.

Nhưng cô tỉnh lại không phải vì tiếng sấm, cô liếm liếm môi, hoảng sợ nuốt nước bọt, cô mơ một giấc mơ đáng sợ. Trong mơ, cô là nữ hoàng, mặc y phục viền tơ màu đen hấp dẫn, thắt lưng quần lót, gương mặt xinh đẹp mà cao ngạo. Tay cô cầm roi da đen, giày cao gót đen, đi về phía nô lệ. Nô lệ đang ở phía trước, toàn thân trần truồng trên cổ đeo vòng đen, xích sắt thắt ở phía sau, giữ chặt hành động của anh ta.

Câu cánh môi, tầm mắt cô rõ ràng thưởng thức thân thể hoàn mỹ mê người của anh ấy, vóc người tinh tráng, bền chắc như điêu khắc, mội kết cấu cũng cực kỳ mê người, là người ta muốn vẽ lên, dùng ngón tay để lại dấu vết.

Cô ưu nhã đi về phía anh ta, lấy tay dài nâng mặt anh ta lên, trên mặt gợn lên nụ cười, âm thanh ngọt ngào mê người nói với anh hai chữ: “Quỳ xuống!”

Nghe được lời nói của cô, vẻ mặt anh ta không thay đổi gì, rõ ràng thân thể đã bị khoá lại, nhưng tư thái của anh ta vương giả, tóm lấy tay cô, đoạt lấy roi da, mắt thâm trầm nhìn cô: “Tại sao?”

Anh cố gắng chế ngự để cho cô vui vẻ, như vậy mới có khoái cảm chinh phục, cô nhẹ nhàng nâng đùi phải lên, giày cao gót lướt qua bắp đùi tráng kiện, đi đến dục vọng của anh ta.

Cô lấy mũi chân quét nhẹ, mới vụt qua mà dục vọng đã đột nhiên hưng phấn. Cô biết, anh ta muốn cô. Cô hất tay của anh ta ra, hơi cúi người, cặp lê tuyết trắng lại tròn, mà đầy đặn cao vút, cô cũng không ngại để cho anh ta thưởng thức vẻ đẹp của mình.

“Ngươi muốn ta không phải sao?” Cô không chỉ dùng chân trêu đùa dục vọng của anh ta, đầu ngón tay quét qua hầu chuyển động, xuống chút nữa chảy xuống, ở đầu vú người đàn ông vẽ nên các vòng tròn.

Anh ta lay con mắt. Ngực đầy đặn bởi vì cô cúi xuống nên rãnh ngực cũng lộ rõ, dụ dỗ cặp mắt của anh ta, da thịt vì cô trêu đùa mà như có lửa, nam tính dâng trào, có thể cảm nhận được dục vọng mà mang tới đau đớn.

Anh ta không chịu yếu thế, đưa tay xoa nhẹ bắp chân cân xứng, từ từ đưa lên trên, đặt lên quần lót viền tơ màu đen, chỉ bạc ướt át nói rõ cô đã sớm động tình.

“Cô không phải cũng ướt sao?” Ngón tay khơi vào viền tơ, dò vào hoa huyệt, dễ dàng đâm vào hoa tâm, chạm vào vách tường thịt. Cô thở gấp, ngón tay thô lỗ bắt được tóc của anh ta, để cho anh ta ngửa ra sâu, mạnh dạn thô bạo hôn lên cái miệng của anh ta, gặm mút lấy môi của anh ta.

Anh không cự tuyệt cô, đầu lưỡi cuốn lấy cô, lưỡi hai người thiết tha quấn quýt, mà ngón tay to dài lại càng không khách khí mà ở trong cánh hoa kéo ra đưa vào.

Bọn họ giống như hai con dã thú, gặm cắn tất cả của đối phương, khôn