Old school Easter eggs.
Kẻ Thù Của Xử Nữ

Kẻ Thù Của Xử Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322274

Bình chọn: 7.5.00/10/227 lượt.

“Em muốn uống nước.”

Cỗ Vân Dã nhanh chóng rót một chén nước, mặc dù không dịu dàng, nhưng ít nhất cũng có lòng nâng cô bé dậy, cho bé uống nước. Mười bảy tuổi, hắn

đã có một đôi bàn tay to khoẻ rắn chắc, đôi bàn tay to lớn này khiến cho Mạc Vũ Thường cảm thấy rất ấm áp và an toàn.

Sau khi uống nước xong, Cố Vân Dã đặt Mạc Vũ Thường nằm xuống. Gương mặt tuấn dật kia gần ngay trước khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường, gần

tới mức khiến nàng có thể nhìn rõ ràng ngũ quan đẹp đẽ như tượng điêu

khắc của hắn. Hai đồng tử trong mắt hắn đen sậm và sâu, lông mi dày sậm, dài và cong lên, khiến cho Mạc Vũ Thường không khỏi ngây ngốc ngắm

nhìn.

Phảng phất nhận thấy được cái nhìn chăm chú của cô bé, khoé miệng Cố Vân Dã khẽ nhếch lên đầy kinh nghiệm, khẽ cười mỉa mai, cũng cố ý nheo mắt

lại, nhìn thẳng chằm chặp vào cô bé. Mạc Vũ Thường không khỏi đỏ bừng

mặt, nhanh chóng hạ mí mắt xuống.

Phải một lúc sau, Mạc Vũ Thường mới lắp bắp nói: “Cám ơn anh! Anh trai.”

« Cảm tạ ta gì chứ ? » Cố Vân Dã ra vẻ việc không liên quan đến mình, mắt lạnh lùng nhìn cô bé.

« Em biết là anh đã cứu em, còn đưa em đến đây. » Mạc Vũ Thường vĩnh

viễn cũng không quên được người thiếu niên đẹp trai giống như thiên sứ,

mà mình đã từng té xỉu trước mặt kia.

Cố Vân Dã hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trẻ tuổi lại có một tia cao ngạo

và lạnh lùng. « Không phải ta muốn cứu ngươi, mà là mẹ ta ra lệnh cho ta làm như vậy. »

Giọng điệu hắn lạnh lùng, nhưng không biết vì sao lại làm cho tâm trí

non nớt của Mạc Vũ Thường cảm thấy một nỗi đau đớn không hiểu nổi.

« Em… Em rất cảm ơn anh đã ở đây chiếu cố em. » Mạc Vũ Thường nói nhỏ.

Do hoàn cảnh gia đình, tâm hồn của bé sớm trưởng thành, hiểu rõ sắc điệu lời nói, nên bé có thể cảm giác được Cố Vân Dã không thích mình. Đột

nhiên, một hình bóng nhỏ bé vọt vào trong phòng, đi tới bên giường Mạc

Vũ Thường.

« Ngươi tỉnh rồi ! Thật tốt ! Sau này ta có bạn chơi cùng rồi. » Vừa vào là Cố Vân Nhu, một đôi mắt to tròn, lanh lợi, vẻ mặt vâng lời, dễ mến.

« Cậu là ai ? » Mạc Vũ Thường khẽ hỏi, cô bé con trước mặt có vẻ hơi quen mặt.

« Tớ là Cố Vân Như, năm nay mười tuổi, cùng tuổi với cậu, cũng học cùng

trường với cậu, sau này bọn mình sẽ ở cùng với nhau mỗi ngày. » Cố Vân

Nhu cười vui vẻ.

Sau đó, con bé chỉ vào Cố Vân Dã nói thêm : « Anh ấy là anh trai của tớ. »

Cố Vân Nhu kém Cố Vân Dã bảy tuổi, vậy nên không thể chơi cùng được, bây giờ có Mạc Vũ Thường, con bé vốn nguyện vọng có một người bạn chơi cùng mình, đương nhìn mừng rỡ cười toe toét với cô bé.

« Ngươi ấy ! Chỉ biết chơi thôi. » Cố Vân Dã cưng chiều bóp mũi em gái,

đáy mắt tràn ngập ý cười dịu dàng, so với lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Mạc Vũ Thường nhìn thấy thế không khỏi lại ngây người ! Bé thật hâm mộ

Cố Vân Như, có được một người anh trai yêu thương mình như vậy, không

giống như nàng, luôn luôn cô đơn lẻ loi một mình.

« Anh ơi, mama đã quyết định để cho dì Mạc và Vũ Thường ở lại trong nhà

mình đấy ! Sau này anh không cần phải miễn cưỡng chơi với em nữa rồi,

bởi vì em đã bạn yêu mới. » Cố Vân Nhu ra vẻ người lớn tuyên bố.

Lời nói này làm cho Cố Vân Dã cảm hấy có chút không thích thú. Hắn liếc

xéo nhìn Mạc Vũ Thường một cái, ánh mắt lại trở nên lãnh đạm như trước,

khiến cho trái tim của Mạc Vũ Thường không khỏi co rúm lại đôi chút.

« Em… em muốn đi tìm mama.” Mạc Vũ Thường thu mắt lại, lắp bắp nói.

Vừa mới dứt lời, lập tức cửa phòng lại bị đẩy ra, người bước vào là Mạc Tâm Như và vợ chồng Cố Trọng Hành.

Mạc Tâm Như nhanh chóng đi đến bên cạnh con gái, lo lắng hỏi: “Vũ Thường, có gì không thoải mái hay không?”

Mạc Vũ Thường trầm mặc lắc đầu, vừa thấy mặt mẹ mình, đã khiến bé xúc

động muốn khóc một trận. Nhưng mà trong phòng có nhiều người như vậy, bé thật sự ngượng ngùng, chỉ có thể cố gắng kìm nén.

“Thật sự rất đáng giận! Đánh đứa bé nhỏ xíu thành ra như vậy, coi là

người được sao? Chỉ có như vậy là rất tiện nghi cho hắn rồi.” Lữ Thiến

Dung không biết từ lúc nào đã đến gần bên giường, nhìn gương mặt bầm tím sưng đỏ của Mạc Vũ Thường mà căm giận oán trách.

“Đừng nói nữa, cuối cùng chúng ta cũng đem được hai người mẹ con bọn họ

nhảy ra khỏi hố lửa. Từ nay về sau, hai mẹ con không còn có quan hệ gì

với cái người đàn ông kia nữa.” Cố Trọng Hành ở bên cạnh trấn an cảm

giác oán giận của vợ mình.

“Vậy là còn rất tiện nghi cho hắn, đáng nhẽ phải cho hắn đi ăn vài bữa

cơm tù mới đúng.” Lữ Thiến Dung vẫn phẫn nộ nói tiếp. Mạc Tâm Như đau

lòng, khẽ vuốt mặt con gái, miễn cưỡng cười nói: “Lần này ít nhiều đều

nhờ hai bác Cố giúp đỡ, mama đã ly hôn với cha dượng con rồi. Sau này,

chúng ta không bao giờ phải lo lắng hãi hùng nữa, cũng không có ai sẽ

đánh mình nữa.”

Sau khi nghe xong, Mạc Vũ Thường vui sướng nắm chặt tay mẹ mình.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ở tại nơi này, tất cả đều phải cảm tạ hai bác Cố đây!” Mạc Tâm Như nói tiếp.

Mạc Vũ Thường cố hết sức ngẩng đầu lên, vội vã gật đầu với vợ chồng Cố Trọng Hành, “Cảm ơn bác trai, bác gái.”

“Không cần khách khí như vậy, bác chỉ là tìm cho Tiểu Nhu