
nhất cũng không có, bít tết của tôi ơi! Hu hu!”
Anh cả bên này cầm nĩa ăn cũng hạ giọng thì thầm: “Hiếm khi chú ba mời ăn cơm, thế mà gọi cái gì cũng không có.”
Trong bốn anh em chỉ còn có anh hai Tô Cẩm Trình vẫn bình tĩnh, nhìn mấy
người đang cãi cọ, anh chậm rãi uống ngụm cà phê rồi mới chỉ vào bà mối, nói: “Ca cao nóng, pizza, bít tết rắc tiêu đen, mấy thứ này trước khi
em tới đều có hết.”
Bà mối nghe vậy thì giật mình, trừng mắt:
“Liên quan…” Từ “đếch” sắp nhảy ra khỏi miệng thì bà mối liếc thấy Hạ Hà Tịch đang mím môi cười nhạt, nơi khóe mắt tràn đầy ý cười gian xảo. Cố
gắng nuốt từ “đếch” vào bụng, bà mối chán nản nói: “Liên quan… gì tới
em? Không lẽ em đến thì nhà hàng này mất điện chắc?”
Đúng thế,
dùng bữa tối dưới ánh nến không phải là chủ đề lãng mạn của nhà hàng
kiểu Âu nổi tiếng đêm nay, mà là do… mất điện thật (==). Không những mất điện, chuyện mất điện này còn rất khả nghi. Chuyện là bà mối bị ba ông
anh kéo tới nhà hàng này một cách khó hiểu, sau khi tận mắt trông thấy
Hạ Hà Tịch và Lộ Lộ đang nói cười vui vẻ, bà mối im lặng mất ba giây rồi quay người bước đi.
Tô Nhạc Trình thấy vậy bèn vội càng kéo bà
mối lại, hùng hồn khuyên nhủ: “Em gái, mày đi như thế là sao? Bỏ qua cho đôi gian phu giâm phụ như thế à? Mày không phải là quay người bước đi,
mà phải xông vào! Chất vấn tên gian phu này, tại sao trong nửa tháng
ngắn ngủi mày đi công tác đã quấn lấy Lộ Lộ?”
Bà mối ngước mắt,
im lặng nhìn ông anh ba một lượt, cuối cùng nặn ra hai từ: “Vớ vẩn!” Nói xong, cô quay sang lườm anh cả, anh hai, nói: “Tô Nhạc Trình rảnh rỗi
sinh nông nổi đã đành, sao hai anh cũng như vậy hả? Thích làm trò với
anh ấy à? Không phải đã giới thiệu Lộ Lộ cho Hạ Hà Tịch trước mặt tất cả mọi người rồi sao? Hai người họ ăn cơm thì kỳ lạ lắm sao? Nghe kinh
khủng lắm à? Thế mà các anh còn chơi trò theo dõi! Còn nữa, Hạ Hà Tịch
thích ăn cơm với ai thì ăn cơm với người đó thôi, liên quan gì đến em?”
Nói xong, tất cả đều im lặng. Một lát sau, anh ba Tô Nhạc Trình mới sờ cằm, ngẩng mặt lên trời: “Sao anh… chậc, ngửi thấy có mùi chua nhỉ?”
Anh cả gãi đầu: “Ha ha.”
Bà mối lườm ba ông anh bằng ánh mắt sắc lạnh, bực bội nói: “Là cái mũi của anh không linh chứ sao! Chua với ngọt cái gì? Em thấy trên thế giới này thì anh là chua nhất, vớ vẩn nhất, hai người họ cùng ăn cơm thì có gì
lạ? Nói thật cho các anh biết, Lộ Lộ có bạn trai từ lâu rồi, em đã gặp!”
Tô Khiêm Trình và Tô Nhạc Trình nghe vậy thì tắt tiếng hẳn. Chỉ có anh hai trầm tư suy nghĩ một lát, rồi khoanh tay, nhếch môi nói: “Em gái, anh
hỏi em mấy câu nhé?”
“Anh hỏi đi.”
“Em nói Lộ Lộ có bạn trai rồi, thế anh ta có đẹp trai như Hạ Hà Tịch không?”
“Chậc, cái này…” Bà mối ngắc ngứ.
Tô Cẩm Trình đẩy ngọng kính lên, tiếp tục hỏi: “Có cao như Hạ Hà Tịch không?”
Bà mối tiếp tục nghẹn lời.
“Có ăn mặc, có nói năng, có làm đẹp lòng con gái như Hạ Hà Tịch không?”
Bà mối … nghẹn tới không thể nghẹn hơn được nữa. Cuối cùng, Tô Cẩm Trình
thấy thắng lợi đã nằm trong tầm tay, đôi môi mỏng khẽ mở ra, bắn ra câu
cuối độc ác nhất: “Cậu ta lấy gì để so sánh với lợi thế “có nhà, có xe,
bố mẹ đã mất” mạnh nhất của Hạ Hà Tịch hả?”
“…” Tô Tiểu Mộc hoàn toàn ngậm hột thị, tuy lời anh hai nói có độc ác một chút, nhưng… lời
nói thật thường là lời khó nghe. Tô Cẩm Trình thấy vậy thì vỗ vỗ vai em
gái, vẻ mặt hài lòng như dạy được một đứa trẻ biết vâng lời: “Nếu anh là Lộ Lộ, anh cũng sẽ chọn đổi người (họ Hạ).”
Thế nên, dưới sự
công kích của ông anh hai, Tô Tiểu Mộc xuống nước, đồng ý vào ăn ở nhà
hàng cùng với ba ông anh trai. Ba anh em bàn bạc xong xuôi, Tô Nhạc
Trình ỷ thế da mặt dày công vào đầu tiên, giả vờ tình cờ gặp mặt, chẳng
thèm quan tâm tới vẻ kinh ngạc của Lộ Lộ mà chạy tới trước mặt Hạ Hà
Tịch, hỏi:
“Ôi, anh Hạ, sao khéo thế này? Em với anh cả, anh hai cũng tới đây ăn cơm đấy!” Nói xong, không để Hạ Hà Tịch mở lời, đã vẫy
tay gọi phục vụ: “Nhập bàn, nhập bàn đi!”
Tô Khiêm Trình và Tô
Cẩm Trình nghe ám hiệu, cũng lục tục vào nhà hàng. Tới khi bàn tình nhân ở gần cửa sổ bị đổi thành bàn dài cho tám người, mắt Tô Nhạc Trình mới
sáng lên, nói: “Đúng rồi, sao lại quên em gái ở ngoài nhỉ? Em gọi điện
bảo nó vào nhé!”
Thế là, gọi điện thoại…
Thế là, nhân vật nữ chính lên sàn….
Thế là, mắt ba bảo bối lấp lánh chờ xem màn kịch bắt kẻ gian…
Thế là, bà mối đi giày thể thao chậm rãi bước lên “sân khấu”, chân trái vừa bước vào cửa, chân phải còn chưa kịp nhấc lên, cả phòng ăn mới nãy còn
sáng choang ánh điện bỗng “phụt” một tiếng…
Tối om.
Nhà hàng kiểu Âu, mất điện…
Anh chàng phục vụ cầm thực đơn, chớp mắt giải thích: “Thành thật xin lỗi
quý khách, nhà hàng chúng tôi đột nhiên mất điện, tất cả những món cần
dùng điện để nấu nướng tạm thời không thể đáp ứng được. Nói ra cũng lạ
thật, chỗ chúng tôi lâu lắm rồi không mất điện, nếu có mất cũng sẽ có
người tới thông báo trước…”
Anh chàng phục vụ ấm ức nói, Tô Nhạc Trình nghe vậy lại chỉ tay vào bà mối nói như đúng rồi: “Đúng, là con
bé này tới đây nên mới mất điện đấy! Nhà hàng các cậu cứ tìm