
n một cách vô cảm và nói:
- Tôi không quan tâm.
- Cậu là gay à?
- Không.
- Thế thì vì sao?
- Vì anh không phải là người có quyền nhất ở đây.
- Khá lắm nhóc con. Chân ướt chân ráo vào đây mà bày đặt lên giọng hả?
- Xin lỗi, phiền anh im lặng để tôi làm việc.
Bước đầu, Minh Thư đã dần ổn định lại cái tòa soạn này. Ít ra mọi người đã bị
cô đánh trúng tâm lý, đó là sợ bị kỷ luật và mất lương. Dù tác phong thực hiện
chưa được hợp tác cho lắm nhưng cô đã thành công. Việc đào tạo ra những người
như Đỗ Vương Khang vẫn còn khá khó khăn, nhất là khi tòa soạn này nhân viên nữ,
đa số là những cô gái trẻ rất nhiều. Và số đông lại mê mệt Thái Kỳ Tuấn - kẻ
bất trị. Đối thủ số 1 của cô trong việc quật lại hình ảnh tờ tạp chí uy tín
ngày nào.
Minh Thư lại có mặt trong những quán cà phê sang trọng
vào mỗi buổi sáng để thưởng thức tách cappuccino. Nhận được e-mail
từ Vương Khang, cô gật đầu và mỉm cười hài lòng khi công việc ngày
hôm qua cô giao anh đã hoàn tất một cách triệt để. Không những như vậy
mà còn làm tốt hơn những gì cô nghĩ. Thư nhoẻn cười nghĩ rằng mình
đã có một tín nhiệm tốt. Máy điện thoại chợt rung lên, Thư không
muốn bắt máy, nhưng nghĩ gì đó, cô lại nhấn nút...
- Alô...
- Chào buổi sáng.
- Anh không sợ trễ giờ à ? Miệng anh còn bốc mùi thối vì chưa đánh
răng đấy.
- Phải nói hôm nay cô ăn mặc rất sexy.
- Im đi. Tôi không thích cái thói đùa nham nhở đó của anh.
- Nhưng chưa bước vào tòa soạn. Dù tôi có nói gì thì tôi cũng đâu bị
kỷ luật phải không?
- Vậy thì tôi có quyền tắt máy. Chào!
Minh Thư vừa đặt điện thoại xuống thì Kỳ Tuấn từ tốn bước tới với
nụ cười khinh khỉnh nhìn Minh Thư. Cô nhăn mặt khó chịu:
- Anh cứ như từ dưới đất chui lên!
- Chỉ là lúc gọi cho cô tôi đang đứng trước cửa quán này thôi.
- Tính tiền...
- Này, chờ đã... Cô không thể nói chuyện với tôi nhiều hơn một câu
sao?
- Chúng ta đã nói với nhau rất nhiều. Lúc ở toàn soạn...
- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô chỉ là chuyện công việc.
- Còn tôi thì chẳng muốn dính líu gì tới anh ngoài công việc ra cả.
Làm ơn tính tiền...
Nhưng đến khi anh chàng phục vụ đem hóa đơn ra, Minh Thư mới phát hiện,
bóp tiền cô đã để ở ngoài. Toàn bộ tiền bạc đã nằm ở nhà, không
còn một đồng xu dính túi. Minh Thư gãi đầu:
- Có thể thanh toán bằng thẻ không? Tôi...
Kỳ Tuấn cười hằng hặc móc tiền ra và trả tiền cho Minh Thư. Anh nói:
- Em yêu, anh đã nói để anh tính tiền cơ mà. Giờ thì chúng ta đi nào!
- Thái Kỳ Tuấn, anh dám...
Kỳ Tuấn kéo Minh Thư vào xe của mình rồi lao đi. Minh Thư hét lên:
- Thả tôi xuống...
- Cô nợ tôi tách cappuccino ấy đấy.
- Ok! Tôi sẽ trả anh ngay lập tức.
- Không. Tôi không thích trả bằng tiền. Tôi thích cái khác cơ.
- Tôi chỉ có thể trả anh bằng tiền.
- Cô có thể trả nợ cho tôi bằng cách hôn tôi mà.
- Cái gì? Còn khuya.
- Vậy thì cô phải chấp nhận một sự thật là cô nợ tôi. Dù cô có cố
trả nhưng tôi không lấy thì cô vẫn nợ tôi thôi. Cô không có quyền cưỡng
ép tôi phải nhận số tiền mà tôi đã anh hùng ra tay cứu giúp cô khỏi
cơn bẽ mặt.
- Anh mà là anh hùng à? Nực cười thật.
- Cô nghĩ đi, nơi đây dù paparazzi không động nghẹt như Hollywood, nhưng cô
là Tổng biên tập của một một tờ tạp chí lớn. Ngày hôm sau sẽ tràn
ngập những cái tin cô không có tiền trả cà phê đấy. Mà người đăng tin
sẽ là tôi!
- Thái Kỳ Tuấn, tôi thách anh đấy!
- Tôi không thích chơi thách đố. Vì tôi không bao giờ có khái niệm
chùn bước, thách là tôi làm thiệt đấy. Khi đó đừng có hối hận.
- Anh đừng có quá đáng và vô lý như vậy. Tôi không làm đâu!
- Vậy thì để tôi hôn em!
Kỳ Tuấn thình lình thắng xe lại và chồm sang ôm hôn Minh Thư. Bất
thình lình cô nàng không cựa quậy gì được, để yên vài giây, cô lại xô
Kỳ Tuấn ra và tát vào mặt anh một cái thật mạnh. Kỳ Tuấn mỉm cười
nhìn Minh Thư, cô cáu kỉnh và tức giận, tát anh thêm một cái bên má
đối diện rồi chỉnh sửa lại trang phục và bước xuống xe. Không quên
để lại lời cáu tiết:
- Vô liêm sỉ!
Kỳ Tuấn mỉm cười hài lòng với thành quả mà mình đạt được. Nhưng
quả thực cô nàng đánh hơi đau làm mặt anh vào tới bàn làm việc rồi
vẫn thấy nóng rát. Nhìn Minh Thư vẫn trở lại phong thái lạnh lùng
và khó chịu khi ngồi vào trong phòng kín, Kỳ Tuấn nhìn vào và mở
điện thoại ra bấm liên tục. Vài giây sau, chuông reo báo tin nhắn reo
lên, Minh Thư nhận được dòng tin nhắn từ số máy mà cô căm ghét:
“ - Thái Kỳ Tuấn này chưa từng cua gái thất bại, để xem tôi có thể
chinh phục em trong bao lâu. Tôi thích chinh phục em không phải vì tôi yêu
em, mà là vì em là một kẻ khó đánh bại, nên tôi phải đánh bại,
babe!”
Vừa đọc xong, cô như muốn quăng cái điện thoại đi chỗ khác và liếc
nhìn Kỳ Tuấn. Cô ghét cái giọng cười giễu cợt trông rất đểu cán
của anh. Cô cực kỳ dị ứng loại đàn ông như vậy. Nhìn Kỳ Tuấn cứ
mãi lo hết đá lông nheo với cô này lại đi nhắn tin và nói chuyện
điện thoại, Vương Khang nhăn mặt:
- Tại sao những nơi thế này lại chứa loại người như anh?
- Tại sao không?
- Quá dư thừa.
- Cậu đừng ngh