
Giới thiệu nhân vật:
Thái Kỳ Tuấn: 28 tuổi, designer kỳ cựu nhưng rất có tài văn
chương và luôn có những bài viết gây tranh cãi gây gắt. Không đẹp trai, thái độ
ngông cuông nhưng lại là một đối tượng của rất nhiều cô gái. Dù vậy, Tuấn chưa
thuộc về bất cứ riêng cô gái nào và luôn tận dụng sự quyến rũ của mình để làm
những việc lớn, hệ trọng. Chức tổng biên tập là một mục tiêu trong tầm tay của
Tuấn nhưng anh chưa bao giờ muốn đạt được bởi vì anh không nghĩ nó cần thiết
với anh.
Âu Trình Can: 31 tuổi, con trai của Âu Văn Minh, chủ tờ tạp chí
“Người thời thượng”, bản thân anh cũng có một công ty thời trang riêng. Là một
người lãng mạn và rất tôn trọng tình yêu một khi đã thực sự yêu. Còn không yêu
thì miễn bàn. Cho đến khi người con gái đó xuất hiện trong đời...
Đỗ Vương Khang: 22 tuổi, cậu ký giả tập sự dẻo miệng nhưng trẻ
con. Thân thiết với tất cả mọi người nhưng lại cực kỳ dị ứng kiểu tiểu thư nhà
giàu, đó là lí do tại sao anh chàng rất hay cãi cọ với cô tiểu thư Nhã Trúc
Hoàng Ngọc Minh Thư: 25 tuổi, người Hà Nội, xinh đẹp, sắc sảo và
làm việc rất kỷ luật. Chuyện tình cảm không thực sự là một con đường dài và
phẳng trải đầy hoa với cái vẻ ngoài quyến rũ của mình. Trong công việc, theo
lời ông Minh, đó là một cô gái xuất sắc nhất trong những cô gái xuất sắc mà ông
đủ tin tưởng hợp đồng giúp ông cứu cánh tờ tạp chí “người thời thượng”.
Lương Trần Phương Dung: 27 tuổi, là bạn gái của Gia Hòa-bạn thân
nhất của Kỳ Tuấn. Người đã tự tử với một thông điệp để lại là đã chết vì bị
thiên sứ *** hại. Cô luôn muốn trả thù cho người yêu, Phương Dung gia nhập tờ
tạp chí “người thời thượng” vì biết rằng người mà cô muốn tìm đang ở đây và tìm
mọi cách lôi kéo Kỳ Tuấn giúp mình trả thù.
Âu Nhã Trúc: 19 tuổi, bướng bỉnh, ích kỷ và coi mọi người dưới
đẳng cấp của mình là cỏ rác. Sinh ra đã là con nhà giàu nên tính tình gắt gỏng
làm cô nàng luôn bị bạn bè xa lánh. Đau nhất là lúc bị người mà cô bé say đắm
bỏ rơi, sau vài lần tự tử, cô đã tìm thấy tình yêu mới, thay đổi cách nhìn với
mọi người nhờ một bàn tay của một người...
Summary:
Victor Hugo từng nói: "Trên đời, chỉ có một điều ấy thôi,
là thương yêu nhau"
Thù hận đôi khi có thể là một cái gì đó lớn lao. Tuy nhiên điều đó hoàn toàn có
thể hóa giải bằng thứ tình cảm thiêng liêng. Đó là tình yêu!
Chap 1:
Buổi sáng bắt đầu, tại tòa soạn tạp chí khá tên tuổi.
Tạp chí “Người thời thượng”
Xôn xao trong căn-tin:
- Hôm nay sẽ ra mắt tổng biên tập mới!
- Nghe đâu là người miền ngoài.
- Hà Nội. Đà Nẵng. Hay Huế nhỉ?
- Dù sao thì đó cũng là một cái giọng lạ lẫm ở cái đất Sài Gòn
này.
- Tôi đã nhìn lén sơ yếu lí lịch, đó là phụ nữ.
- Thế trẻ hay già? Độc thân hay kết hôn? Đẹp hay xấu?
- Từ từ đã... Có vẻ rất đẹp! Là dân du học, không phải là tuyển
dụng mà được ông Minh, chủ tờ tạp chí này đích thân mời đấy.
Tiếng đồn xôn xao. Vì là một tạp chí thời thượng nên những con người
từ cấp cao tới cấp thấp, từ già hay trẻ bé hay lớn đều chỉ quan tâm
thứ duy nhất chính là “thời thượng”. Công việc đối với họ dường như
chỉ là một trò chơi nhàn rỗi. Đó là lí do uy tín của tờ báo ngày
càng đi xuống với những thông tin sai lệch, bài viết thiếu trau
chuốt,... Không muốn tâm huyết cả đời bị đẩy vào vực thẳm, ông Âu Văn
Minh, chủ tờ tạp chí này đã đích thân mời một tổng biên tập mới,
có thể giúp ông quản lí khắt khe hơn lấy lại uy tín trước kia của
tờ báo. Người duy nhất tâm huyết với nghề ở đây là Thái Kỳ Tuấn,
chuyên viên thiết kế trang đầu của tờ tạp chí. Anh là đại diện rõ
rệt nhất cho câu nói “có tật có tài” - làm việc thì rất có năng
lực nhưng tính tình tự cao tự đại và kiêu căng cũng khiến nhiều sếp
khó bật Tuấn mãi làm anh chàng phải làm lính lác trong 7 năm công
tác ở đây. Tuy nhiên, Kỳ Tuấn lại là một anh chàng giỏi thu hút mọi
người, đặc biệt là phái nữ, rất trọng tình nghĩa và lạnh lùng.
Tuấn vừa đặt túi xách xuống thì đã có cả đám con gái bu lại:
- Anh Tuấn, uống cà phê nhé!
- Thôi. Anh có việc một lát.
- Anh Tuấn, bánh qui mà anh thích nè! Em làm đấy!
- Ừ. Anh sẽ ăn.
- Anh đã ăn sáng chưa?
- Ăn rồi. Cảm ơn em.
Là một anh chàng hào hoa chính hiệu nhưng Tuấn không ngả lòng với
bất cứ ai trong cái tòa soạn của tờ tạp chí toàn những kiều nữ
này. Với anh, Chúa đã phú cho anh những cái lợi thế như thế thì nên
làm những việc lớn hơn thay vì chỉ thu hút những cô gái chỉ vì tách
cà phê, đĩa bánh ngọt. Tuấn nhận được điện thoại của ông chủ, anh
lên phòng riêng và gặp mặt:
- Ông chủ gọi tôi?
- Bắt đầu từ mai tôi sẽ không làm tổng biên tập nữa. Chiếc ghế này
sẽ thuộc về người khác.
- Tôi có nghe. Chỉ là chưa biết lí do.
- Cậu nhìn xuống thử đi... Có ai thực sự chú tâm với công việc không?
- Điều đó không phải lỗi của ông.
- Nằm ở tôi cả đấy chứ. Tôi già rồi, tôi đã làm việc suốt hơn 30 năm
qua rồi. Bây giờ là lúc tôi dành thời gian cho gia đình, đặc biệt là
bà vợ già của tôi. Những chuyến du lịch châu Âu, châu Phi hay Châu Mỹ
chính là mục tiêu sắp tới của tôi... nhưng tôi không muốn từ bỏ t