
gờ Lâm thiếu lại dẫn một cô gái tới đây, bọn họ chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh ấy, trừ Mộ Dung Ngữ Yên.
Sắc mặt Mộ Dung Tình lại hơi phức tạp, cô chưa từng gặp cô bé này, tuy nhìn chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nhưng lại toát ra khí chất khiến người khác khiếp sợ. Nếu phải tìm một từ nào đó để miêu tả, thì có lẽ là “lãnh đạm”.
Tô Y Thược cũng thầm quan sát hai người kia, ở thành phố A, công ty Trung Minh cũng được coi là một tập đoàn lớn, không ngờ lại có quan hệ làm ăn với công ty nhỏ như bọn họ.
Âu Dương Mộc này nhìn có vẻ rất điềm tĩnh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày kiếm anh tuấn, trong con ngươi đen láy như giấu những tia sắc bén, lúc này, anh ta nhìn Lâm Mạc Tang còn mang theo vẻ trêu đùa.
Người phụ nữ kia khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, phong thái yêu kiều, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, đang cúi đầu suy nghĩ điều gì.
Ba người chào nhau xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương Mộc và Mộ Dung Tình, Lâm Mạc Tang rất lịch thiệp kéo ghế cho Tô Y Thược. Hai người ngồi xuống đối diện họ.
“Cô Tô hôm nay mới tới sao?” Mộ Dung Tình uống cà phê, hỏi vu vơ.
“Hai hôm nay chân cô ấy bị thương nên không tới đón tiếp hai người được, mong hai vị thông cảm.” Lâm Mạc Tang trả lời thay Tô Y Thược, giọng điệu còn rất thật tình, dù là đang nói chuyện với người có chút thân phận, nhưng tuyệt đối không hề có vẻ khúm núm.
Lần này thì cả hai đều hiểu, xem ra Tô Y Thược này có địa vị rất cao trong lòng Lâm thiếu, ánh mắt họ nhìn cô cũng bất giác trở nên thận trọng hơn.
Lâm Mạc Tang gọi cho Tô Y Thược một ly cappuccino, còn mình là một tách cà phê đen.
“Không biết mấy ngày nay hai vị thăm thú có hài lòng không?” Tô Y Thược nhìn hai người trước mặt, khẽ nhấc tách cà phê lên.
“Chúng tôi rất hài lòng với lịch trình mà anh Lâm sắp xếp. Chỉ tiếc hai hôm nay không có cô Tô đi cùng. Chi bằng ngày mai chúng ta sắp xếp thời gian cùng nhau đi du ngoạn được không?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Âu Dương Mộc thoáng lóe lên vẻ dò xét.
“Không biết cô Tô có biết Mộ Dung Ngữ Yên em gái tôi không?” Mộ Dung Tình hỏi Tô Y Thược.
Tô Y Thược hơi bối rối không biết nên trả lời ai.
Thấy dáng vẻ khó xử của cô, sắc mặt Lâm Mạc Tang lập tức trở nên không vui.
“Việc này để lát nữa nói cũng được.” Thấy Lâm Mạc Tang có vẻ tức giận vì câu hỏi của bọn họ, Âu Dương Mộc rất biết điều rút lui ngay. Chỉ mới hỏi một câu thôi mà Lâm đại thiếu đã không nỡ rồi, có thể thấy được địa vị của cô gái này trong lòng anh còn cao hơn bọn họ đoán rất nhiều. Không biết là tốt hay xấu!!!
“Có.” Tô Y Thược thoáng ngạc nhiên, Mộ Dung Ngữ Yên lại là em gái của Mộ Dung Tình.
Mộ Dung Tình cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, để nhắc nhở cô về sự tồn tại của Ngữ Yên, nhưng câu trả lời của cô lại khiến Mộ Dung Tình hoang mang. Cô ấy cũng biết Ngữ Yên sao? Theo tính cách của Ngữ Yên, thì chắc chắn Tô Y Thược không thể nào yên ổn ở bên cạnh Lâm thiếu như thế.
“Về chuyện hợp tác của chúng ta…” Tô Y Thược cũng không muốn nhiều chuyện với họ, mục đích của cô chỉ là hoàn thành chuyện mà Quan Thanh giao thôi.
“Tất nhiên tất nhiên…” Âu Dương Mộc khẽ cười với Tô Y Thược.
“Tổng giám đốc Âu Dương đúng là người nhanh nhẹn.” Cô quay sang nhìn Lâm Mạc Tang, cứ cảm thấy anh có gì đó hơi kỳ lạ.
“Tôi xin phép đi toilet một chút. Mọi người cứ trò chuyện đi.” Âu Dương Mộc gật đầu với họ rồi đi vào phòng trong. Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang, anh cũng đứng dậy đi theo hướng mà Âu Dương Mộc vừa rời đi.
Chẳng mấy chốc mà ở đây chỉ còn lại Tô Y Thược và Mộ Dung Tình.
Tô Y Thược lẳng lặng uống ly cà phê của mình, dù có bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Tình thì cô cũng lờ đi.
“Cô Tô, chẳng lẽ cô không biết Ngữ Yên…” Mộ Dung Tình khẽ nhíu mày cân nhắc xem có nên hỏi không, vừa quan sát phản ứng của Tô Y Thược.
Chỉ tiếc là, khi cô ấy vừa hỏi, Tô Y Thược chỉ hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục uống cà phê, thậm chí sắc mặt cũng chẳng có chút biến đổi nào, dường như chuyện cô ấy nói chẳng có một chút liên quan gì đến cô vậy.
Mộ Dung Ngữ Yên thực sự thích Lâm Mạc Tang sao? Ngay cả Mộ Dung Tình cũng biết, vậy thì chắc chắn là thật rồi. Không biết vì sao, khi nhận ra điều này, tim cô đột nhiên có cảm giác hơi nhói lên một chút, hơi đau đau một chút, cảm giác chưa từng xuất hiện bao giờ này khiến đôi lông mày cô hơi nhíu lại.
“Không liên quan gì tới tôi.” Tô Y Thược giấu hết tâm trạng của mình, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tình nói.
Nhìn vào đôi mắt đen như mực của cô, Mộ Dung Tình nhất thời hơi ngẩn người.
Lâm Mạc Tang đứng ngay sau lưng Tô Y Thược, nhìn bóng lưng cô, trong mắt anh có vẻ đau buồn đến cùng cực.
‘Không liên quan đến tôi!’ — Anh nghe thấy mà…
Âu Dương Mộc cũng ngạc nhiên, cô bé này lại không hề quan tâm đến Lâm thiếu. Nhìn khuôn mặt đau khổ của Lâm thiếu, anh ta lại thấy hơi… hả hê. Không ngờ lại có người khiến Lâm thiếu không biết phải làm sao, làm anh ta lại càng cảm thấy hứng thú với cô hơn.
Anh ta nhìn Lâm Mạc Tang với ánh mắt đầy thông cảm.
“Hai người đang nói chuyện gì thế? Cho chúng tôi nghe với ~” Giọng nói của Âu Dương Mộc vang lên sau