
“Cám ơn, thời tiết rất nóng, đợi trong phòng làm việc có máy lạnh thật là thoải mái.”
“Ngài rảnh cũng có thể tới nơi này ngồi hưởng máy lạnh miễn phí, uống trà nha!” Mời vô cùng lưu loát, những lời này cô thường đọc thuộc lòng.
“Ai nha! Ông Trác, đợi lâu!” Trần phó lý vội vàng đi qua cùng ông ta hàn huyên.
“Thật không phải là bạn tâm giao nha, sớm như vậy đã đi ra, hại tôi không thể cùng tiểu thư đây nói thêm mấy câu, trà cũng chưa kịp uống.”
“Tôi đây giúp ngài chứa vào cái chén, cho ngài mang theo để uống trên đường, hai vị thỉnh đi thong thả.” Phất phất tay, tiễn khách.
Lại một lần nữa biểu hiện hoàn mỹ, ha ha a!
Khúc Túc không vui lông mày cau chặt, vị tiểu thư ở quầy kia thật đúng là khách khí hữu lễ đến cực điểm, thanh âm của cô làm cho anh cảm thấy rất bực bội, anh từ trước đến nay chịu không được cái loại làm bộ làm tịch của con gái, tuy đó là công tác của cô.
Miễn cưỡng giương mí mắt lên, liếc mắt lên bảng tên của cô một cái. “Tất tiểu thư.”
“Khúc quản lí có việc?” Anh ta tỉnh khi nào? Cô từ trước đến nay đem âm lượng của mình khống chế tại năm mươi đến sáu mươi đề-xi-ben, không lớn không nhỏ, tuyệt đối không phải là vấn đề của cô.
“Mời cô pha cho tôi một ly trà.”
“Được, ngài đợi chút.” Nâng một nụ cười chuyên nghiệp, việc vặt vãnh trong tay đã xử lý không hết, còn phải hầu hạ đại lão gia này, tuy nói với anh ta như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy trong nội tâm không đựơc thoải mái.
Thả tay xuống bắt đầu làm việc, không đến một giây, ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc làm cho cô không khỏi mỉm cười.
“Cô Tất à! Thư tín đến đây!” Bác cảnh vệ ở bên ngoài nói cười tủm tỉm đi tới.
“Bác Lý, bác luôn đúng giờ như vậy.” Cô tranh thủ thời gian ký nhận sổ ghi chép rồi đóng con dấu lên.
“Tôi là đặc biệt tới uống trà, đương nhiên đúng giờ.”
“Trước hết mời bác ngồi, chờ con.”
Chuông điện thoại vang lên.
“Khoa học kỹ thuật Danh Dương xin nghe. Dạ, xin ngài đợi chút,” đè xuống bật dãy số, “Ngô tiểu thư, bảo hiểm bình an ông Vương, đường số một.”
Giải quyết một cái, lần này đổi nội tuyến.
“Ừ, tốt! Như thế này đi tôi tới bưu điện giúp cô gửi đi, không cần khách khí.”
“Cô Tất! Bận rộn như vậy? Cần hỗ trợ không?”
“Không cần, không cần, con ứng phó được.” Cô thật có lỗi cười, đồng thời rất nhanh đi pha trà.
“Đây là của bác.” Cẩn thận đưa tới, lại đem chén thứ hai cho Khúc quản lí ở trước mặt, “Khúc quản lí, mời uống trà, cẩn thận coi chừng phỏng miệng.” Thân mật bổ sung một câu.
Khúc Túc tiếp nhận cái chén, liếc thời gian một cái, tính ra chị Lâm cũng nên đến.
“Khúc quản lí, đi thong thả.” Đi đi đi! Đừng quấy rầy cô công tác.
Anh lần nữa dừng bước, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
“Khúc quản lí?” Phát hiện đến ánh mắt của anh giống như là đang xem kỹ một kiện vật phẩm, điều này làm cho thái độ tự nhiên hào phóng của cô từ trước đến nay cảm thấy một chút là không tự tại.
“Cô trang điểm ──”
“Trang điểm của tôi ──”
“Quá đậm.” Nói xong anh liền hướng văn phòng đi đến.
Cô trừng lớn mắt, nhất thời kinh ngạc không nói ra lời, quá đậm, làm sao có thể? Cô mỗi ngày đều xem cẩn thận xem xét tiết mục của thầy giáo, chính mình chuẩn bị rất cẩn thận, luôn phải làm cho mình thoạt nhìn đã chuyên nghiệp lại thân thiết a!
Anh ta là mù sao?
“Cô Tất, vị Khúc quản lí kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, con không có bị hù dọa a?” Bác Lý quan tâm.
Rống ── như vậy có xem là người con trai không có lễ phép.
Tức ── tức chết cô!
“Tất tiểu thư, lần trước cô xử lý văn kiện có chuẩn bị phần tư liệu không?”
“Tôi đã chuẩn bị tốt lắm.” Tất Ngọc Nhi đi vào trong văn phòng lớn bốn mươi bình*, bận rộn xử lý văn kiện, đồng thời ứng phó các loại yêu cầu.
*36 thước vuông là 1 bình (Beta-er trích Qt ca ca)
“Tất tiểu thư, một chồng văn kiện này phiền làm y theo ngày lập.”
“Không có vấn đề.” Cô cười.
“Tất tiểu thư, nhà cầu không có giấy vệ sinh.”
“Tôi sẽ bổ sung.” Cô lại cười.
“Tất tiểu thư, không có nước trà.”
“Tôi biết.” Cô cười cười, cười cười cười, nhẫn đến khi đưa thư tín xong, vuốt bụng xuống quay trở lại phòng giải khát, cầm theo một bình nước chậm rãi đi tới.
“Tất tiểu thư, công ty thực may mắn vì có cô giúp đỡ.”
“Ứng...... Phải.” Cố hết sức mang bình rước rót vào máy đun nước.
“Còn có chuyện gì sao?” Cô thở ra một hơi, “Cần tôi giúp mọi người pha trà sao?” Ngữ khí làm cho người ta hoàn toàn không hoài nghi lời nói thực tâm của cô.
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá.”
Giả dối! Tất Ngọc Nhi tiếp nhận chén trà của đồng nghiệp, “Chờ tôi một chút sẽ đưa qua cho.” Ôm một đống chén trà, xoay người tầm mắt đối diện với Khúc quản lí mới vừa vào cửa.
Khúc Túc ngắm cô liếc chén trà trên tay, không nói chuyện.
“Khúc quản lí, muốn uống trà hay không?” Cô nâng cao chén trà, tươi cười chân thành hỏi, cô đặc biệt đi mua tạp chí về trang điểm để tham khảo, rất khiêm tốn kiểm điểm chính mình, không để cho người ngoài có bất kỳ cơ hội để bắt bẻ cô.
“Không cần.”
“Tôi đây bận rộn trước.” Cái gì nha! Chúng ta bất kể lúc trước có hiềm khích, vừa vặn khách khí hỏi thăm, anh ta ra oai dáng điệu quản lí sao?
Buồn bực trở lại quầy, cà