
năng ngoại cảm của mình để tiếp xúc và nói chuyện, Bây giờ cô đang cầm trên tay cuốn sổ chứng nhận quyền sử dụng đất, có lẽ có quan hệ với bà lão đứng trước mặt đây.
Cho tới bây giờ, trong cuộc sống hàng ngày cô cũng gặp qua không ít người âm, giúp người âm và dương nói chuyện với nhau, đạt được mục đich của họ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với ông nội, chỉ giúp người chứ không làm chuyện hại người.
Nhưng có được khả năng siêu cảm như vậy, có phải là chuyện tốt không?
Không hẳn.
Nhiều người biết cô có năng lực này, liền bỏ tiền ra thuê cô tìm kiếm giúp họ những của cải mà người thân đã chết của họ cất giấu, nào tiền, vàng bạc,chứng khoán có giá trị… khiến cô không chịu nổi sự phiền nhiễu này, muốn rời xa đô thị đến sống trên núi, hi vọng có thể thanh tịnh một chút.
Bà lão trước mắt này không biết đến có việc gì?
“Mảnh đất này, một trăm năm trước ta cùng chồng ta khai khẩn màu mỡ, sau để lại cho con cho cháu. Nhưng mấy đứa này, chẳng những không biết sử dụng cho tốt, lại để nó trở nên hoang phế, cỏ dại mọc đầy, cuối cùng còn bán với giá thấp nữa. Thân làm tổ tong mà đau lòng thay…” Bà lão vừa nói, hốc mắt cũng rưng rưng. Trước đây bà đã gây nên nghiệt chướng gì, mà lũ cháu con hết đời này đến đời khác cắt xén đem đi bán, ngay cả mảnh đất cuối cùng này cũng dâng đi nốt?
“Bà ơi, chuyện này xin bà yên tâm. Cháu sẽ tận dụng mảnh đất này thật tốt, tuyệt đối không bỏ hoang nữa đâu.”
“Cháu cam đoan sao?” Bà lão hỏi.
Chử Nhược Ân xoay người, giữ chặt tay Bành Vũ Hiên, nói với bà lão: “Cháu cùng bạn trai cháu là Bành Vũ Hiên có giao ước, khi nào khu chung cư này kinh doanh thành công sẽ lập tức kết hôn, sống yên ổn ở đây bà ạ. Đây là giấc mơ từ ngày xưa của chúng cháu.”
“Tiểu tử này trông rất tuấn tú, hẳn là người cháu rất yêu?” Bà lão nhìn Bành Vũ Hiên, tuy rằng ăn mặc không chỉnh tề tươm tất cho lắm, quần bò thì thủng lỗ chỗ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp trai góc cạnh, ánh mắt thách thức mọi chuyện, phong thái kiên định tự tin hơn người. Xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Vâng, là người đàn ông cháu sẽ nương tựa cả đời.” Chử Nhược Ân hạnh phúc nói.
“Được rồi, thấy các cháu bỏ tâm bỏ sức cải tạo đất, lại còn xây nhà đẹp đẽ khang trang, hoa cỏ đầy sức sống, khiến cho mảnh đất hoang bao năm được phục hồi sinh lực vốn có. Ta cũng thấy yên tâm hơn…”
Bà lão nghĩ, để cho đám con cháu bất hiếu kia tùy ý vứt bỏ đất đai tổ tiên, không bằng giao cho hai người trước mặt. Họ có thiện ý kinh doanh, không có gì không tốt.
“Chao ôi, nếu ta có đứa cháu đẹp trai như vậy, có phải tốt không?” Bà lão nói ve bất đắc dĩ, ánh mắt hâm mộ vô cùng.
Nghe Nhược Ân đứng đối thoại một mình, Bành Vũ Hiên cau mày, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Rốt cuộc Nhược Ân cam đoan cái gì với ai?
“Bà” trong miệng cô là người nào?
Tuy rằng anh biết cô có năng lực ngoại cảm từ nhỏ, nhưng anh không giống cô, không thể biết đối phương là thần thánh phương nào, cũng không thể biết dung mạo người đối diện ra sao, tốt xấu thế nào, có đe dọa gì đến an toàn của cô và anh không? Trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cùng cảnh giác cao độ.
“Các cháu nhất định phải kinh doanh cho tốt, tuân thủ lời hứa kết hôn, cùng nhau bảo vệ mảnh đất này cho ta, biết không? Nếu không ta sẽ cùng chồng đến đây quấy rối…” Bà lão trước mặt nửa đe dọa nửa uy hiếp.
“Bà bà, bà đừng như vậy, chúng cháu nhất định cố gắng, cũng nhất định kết hôn, bởi vì….” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm. “Cháu yêu anh ấy.”
Chử Nhược Ân nói xong những lời cuối cùng, hai má lập tức đỏ bừng.
Bành Vũ Hiên nghe được câu nói của Nhược Ân, lại nghe cô kiên định sẽ cùng anh kết hôn, liền đem cô ôm sát vào người.
Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng nghe thấy cô tuyên bố như vậy, anh cũng hướng về phía cô nói.
“Bà bà, Nhược Ân nhất định sẽ cùng cháu kết hôn, sẽ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn phải sinh một trai một gái.” Phong thái vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, ngữ khí nói chuyện tràn ngập tự tin cuồng vọng.
“Ha ha…” Bà lão bị lời nói của Bành Vũ Hiên làm cho bật cười. “Đúng là tiểu tử tốt, khẩu khí cũng thật lớn quá, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đó.” Nói xong, bà lại quay sang Nhược Ân. “Ta thực hâm mộ cháu, có một người chồng mạnh mẽ như vậy. Chúc hai cháu hạnh phúc!” Lời vừa dứt, bà mỉm cười rồi nhanh chóng xuyên qua bức tường biến mất, để lại một luồng sáng mờ mờ.
Bành Vũ Hiên thấy ánh mắt Chử Nhược Ân di chuyển đến bức tường trước mặt, không nói năng gì, anh nghi ngờ hỏi:
“Bà ấy đi rồi sao? Là ai vậy?”
“Là tổ mẫu của mảnh đất này, một trăm năm trước.” Cô đem toàn bộ lời dặn của bà lão kể lại cho Bành Vũ Hiên nghe.
“Thế, bà ấy có nói gì anh không?” Anh tò mò gặng hỏi.
“Bà ấy nói, anh thật là đẹp trai, nhìn rất có năng lực, nếu anh là cháu của bà ấy thì thật là tốt.” Nhược Ân cười cười trêu chọc.
“Nếu có thể lựa chọn, anh cũng muốn đổi người thân, ha! Bà ấy còn nói gì không?”
“Bà ấy nói, nếu chúng ta không knih doanh cho tốt, bà ấy sẽ dẫn chồng đến đây quấy nhiễu…”
“Anh sẽ không cho họ cơ hội đâu!”
Bành Vũ Hiên vừa nói xong, Nhược Ân cảm giác cả cơ thể mì