
lấy mình mới đứng được. Nàng cảm giác được đầu óc của mình
mụ mị đi, mày nhíu lại một chút ngửa đầu ra sau hé miệng muốn nói. Ngay
khi môi mọng hé mở hắn lập tức chớp thời cơ tiến vào, không cho nàng cơ
hội phản kháng. Lưỡi nhỏ trơn ướt của nàng bị hắn quấn lấy không ngừng
dây dưa, hắn như thể muốn đoạt đi từng hơi thở khiến nàng không tự chủ
khẽ than nhẹ một tiếng.
Diệp Cô Thành hơi rời môi nàng ra,
phượng mâu tà ngạo khép hờ nhìn xuống. Nàng bị hắn nhìn như vậy trái tim thót một cái, cả người không được tự nhiên hơi cúi đầu cắn cắn cánh
môi. Ngón tay thon dài mang theo hơi ấm nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên,
ngón cái miết qua môi dưới hơi sưng. Lại cúi xuống vươn lưỡi đảo qua dấu vết mờ nhạt nơi khoé miệng xinh xắn, nàng bị hành động của hắn làm cho
giật mình, gò má nóng bừng lùi lại phía sau nửa bước. Bọn họ rõ ràng
danh phù kỳ thực đã là phu thê, chuyện cần làm hay không thì cũng đã đều làm hết rồi nhưng….hành động quá đỗi mờ ám như vậy không khỏi khiến
nàng là kẻ có tư tưởng cấp tiến cũng phải líu lưỡi.
Cười nhẹ.
Giọng hắn vốn trầm lúc này lại có chút khàn khàn khiến cho có vị quyến rũ như một ly Martini ướp lạnh, mát dịu thanh nhã nhưng lại nồng đượm mạnh mẽ
khiến nàng thoảng nghe hương cũng đã đủ chìm ngập trong men say.
- A…tướng công…chàng định làm gì?
Nàng vô thức đã lùi lại phía sau, lưng tựa vào góc trong cùng của hốc cây
nắm lấy ống tay áo của mình bối rối. Nàng biết hắn muốn làm gì nhưng
đây….bọn họ chính là đang ở gần ngự hoa viên nha, nàng cũng không muốn
diễn xuân cung lộ thiên cho người khác thưởng thức à.
Tuấn nhan
một lần nữa tiến lại gần, mục quang như có ngọn lửa thiêu đốt thân thể
nàng. Cổ họng khô khốc, nàng nuốt khan một ngụm nước miếng không biết
rằng hành động của mình lúc này chính là tối chọc tâm nam nhân. Mái tóc
có chút rối, vài sợi rơi xuống ôm sát lấy khuôn mặt khả ái và chiếc cổ
thanh mảnh, làn mi run rảy chớp động che hờ đôi mắt mơ màng mông lung.
Gò má non mịn ửng hồng đáng yêu, cánh môi đầy nhục cảm ướt át phả ra hơi thở nữ nhân ngọt ngào đến mê hoặc. Cái lưỡi nhỏ ẩn hiện lướt qua lướt
lại nơi khoé môi như chêu ngươi, cả người thu lại tựa vào góc khiến thân hình vốn kiều nhỏ lại càng có vẻ yếu ớt nhu nhược làm người khác muốn
đem lãm vào trong lòng mà ngàn vạn yêu thương.
Chống khửu tay
phía trên áp sát vào nàng, Diệp Cô Thành cúi xuống vươn ngón tay đã trở
nên ấm nóng của mình lên vuốt ve chiếc cằm khéo léo. Cử chỉ vô cùng cẩn
thận như thể chỉ cần khẽ dùng sức nàng sẽ vỡ vụn ra như con búp bê bằng
sứ, men theo xương quai hàm nhỏ nhắn vén lên một vài sợi tóc đi lạc. Đầu ngón tay tinh tế lướt qua vành tai đỏ bừng dọc xuống cần cổ tuyết
trắng, nấn ná lại một chút để cảm nhận được mạch đập đã trở nên gấp gáp
của nàng rồi chậm chạp rời xuống phía dưới.
Búng nhẹ.
Nàng cảm nhận được áo choàng lông bạch hồ trượt khỏi vai, rơi xuống buồn
buồn sống lưng . Ngón tay tà ác khẽ luồn vào bên trong, trượt theo xương quai xanh đẩy rộng cổ áo lót lông ra đến đầu vai. Phượng mâu tà mị lướt từ khuôn mặt đỏ bừng có điểm động tình của nàng xuống lồng ngực nhấp
nhô theo mỗi nhịp thở ngắn dần, gấp dần. Bạc thần nhếch nhẹ, tiến đến
dùng viền môi miết chậm từ hõm cổ lên đến quai hàm.
- Nàng không biết ta muốn gì?
Hơi thở nam nhân nóng bừng dục vọng vờn quanh cổ khiến nàng rùng mình, tay
vội vươn lên chống vào ngực hắn miết miết cánh hoa môi mang theo vài
phần ủi khuất.
- Chàng…sắc lang này mau buông, người khác nhìn đến thì còn ra thể thống gì?
- Sắc lang? Có chút mới mẻ.
Hắn nhớn mày, ánh mắt lộ ra tia thích thú nhưng vẫn tiếp tục việc đang làm. Bàn tay to ôm lấy một bên cổ nàng, ngón tay cái không quên chêu chọc
môi mềm. Bên cổ còn lại cũng không thoát, bị hắn nhấm nháp mút lấy da
thịt tuyết trắng. Để đến lúc môi mỏng rời đi nơi ấy xuất hiện một bông
hoa đỏ rực tiêm diêm vô cùng nổi bật, nàng tê dại cả người chỉ có thể
níu lấy hắn thở dốc. Lúc này đây nàng sâu sắc cảm nhận được sự lợi hại
của nội tiết tố, cơ thể đã trở nên nhạy cảm đến mức mỗi động chạm của
hắn đều như điểm thêm một mồi lửa trên người nàng. Trước ngực đã trở nên căng tức nằng nặng bị cái yếm bó buộc vô cùng khó chịu, hắn lại cố tình như có như không chạm vào rồi lại rời đi. Nàng cắn môi kìm lại nhưng
đến cuối cùng cũng không ngăn nổi mà tràn ra nỉ non khe khẽ, Diệp Cô
Thành như được thêm khích lệ không hề báo trước luồn tay vào trong vạt
áo, qua chiếc yếm lụa niết mạnh một bên ngực no tròn khiến nàng bật ra
kiều mị.
- A…tướng công…
Bàn tay vô cùng càn rỡ vừa xoa
vừa niết lúc mạnh lúc nhẹ, lại cúi thấp xuống cách lớp vải mỏng manh hàm trụ lấy đỉnh nhỏ bên kia đã sớm dựng lên chờ đợi. Cả hai bên ngực nàng
vốn vô cùng mẫn cảm, lúc này lại bị hơi nóng của bàn tay và miệng ẩm ướt bao phủ làm ngọn dục hoả âm ỷ bùng cháy. Tay nhỏ men theo bờ vai rộng,
luồn vào trong áo cảm nhận thân thể của hắn nóng rực. Hòn ngọc châu bị
hắn dùng răng day cắn nhè nhẹ khiến nàng phải hít vào một hơi, cong
người đẩy ngực về phía hắn, móng tay cũng co lại bấm vào da thịt rắn
chắc. Hắn nhíu m