
Yun chẳng lẽ anh không thành thực được chút à?
“Ngủ sớm đi.” Min Tae Yun quăng lại một câu liền đi vào phòng mình.
“Cái này gọi là hiệu ứng bươm bướm hả?”
Đường Vũ Tân nhìn chung quanh, nở nụ cười thỏa mãn.
Ngày hôm sau, Đường Vũ Tân tỉnh dậy trong ánh nắng sáng sớm. Ngồi dậy trên
giường, Đường Vũ Tân mở mắt ngơ ngác nhìn chung quanh một hồi mới nhớ ra mình đang ở nhà Min Tae Yun. Đường Vũ Tân vui vẻ cười hì hì, liếc nhìn
đồng hồ trên đầu giường…
“9 giờ rồi?!” Đường Vũ Tân sửng sốt, tóm lấy đồng hồ báo thức lắc lia lịa…
“Min Tae Yun, anh tắt hẹn giờ báo thức của đồng hồ phải không?!!” Đường Vũ
Tân bị trễ giờ, sốt ruột xông vào phòng ngủ của Min Tae Yun, lại phát
hiện phòng ngủ trống trơn.
Sau đó, quay ra phòng khách, Đường Vũ Tân phát hiện một phần bánh mỳ và một ly sữa, ngoài ra còn kèm theo một mảnh giấy nhắn: trước khi tôi bắt
được tên áo đen kia, ngoan ngoãn ở yên trong nhà.
“…” Nếu người áo đen không chết, cô phải mất tự do cả đời giam trong nhà
Min Tae Yun chắc?!! Người này có biết nói lý lẽ không vậy?!! Đường Vũ
Tân lật bàn.
Đương nhiên Đường Vũ Tân sẽ không vì một câu của Min Tae Yun mà ngoan ngoãn ở nhà, huống chi tên áo đen đó là đại boss? Thế nên Đường Vũ Tân dứt
khoát không ăn sáng, thảy đồ ăn vô tủ lạnh, chuẩn bị cho nó hóa thạch…
cô nàng làm xong, vệ sinh cá nhân đàng hoàng liền hùng hùng hổ hổ tông
cửa đi làm…
Đường Vũ Tân xồng xộc chạy vào Tổ công tố, kết quả nghênh đón cô vẫn là vườn không nhà trống…
“Lần này cả Dong Man cũng đi luôn à?” Đường Vũ Tân thắc mắc, lại chạy đến phòng làm việc của trưởng phòng Jang.
Đến cửa phòng, Đường Vũ Tân chần chừ một chút, quyết định gõ cửa hãy vào,
lỡ hôm qua chơi với Yoon Ji Hee không vui, tâm tình đại boss bực dọc thì sao?
‘Rầm rầm!’
“Mời vào.” Bên trong vọng ra giọng nói vô cảm của đại boss.
“Trưởng phòng Jang…” Đường Vũ Tân mở cửa, e dè thò đầu vào.
“Sao hôm nay cô đến trễ?” Ngược lại trưởng phòng Jang rất có trách nhiệm của thượng cấp, vừa đến là hỏi nguyên nhân cấp dưới đến trễ, vậy tiếp theo
có trừ lương không đây?
“Cái đó… đồng hồ báo thức… chết rồi…” Đường Vũ Tân hậm hực.
“…” Lần trước là Sonata, lần này lại là đồng hồ báo thức… bộ nhà cô là sở nghiên cứu sinh vật à?
Đường Vũ Tân nói khá mập mờ, nếu Jang Chul Oh biết hiện giờ Đường Vũ Tân đang ở nhà Min Tae Yun, không biết sẽ có cảm tưởng gì…
“Cái đó… tôi muốn hỏi… người trong tổ… đều đi phá án rồi sao?”
“Đương nhiên, nếu không cô nghĩ bọn họ đi tụ tập chắc? À, đúng rồi, Min Tae
Yun đặc biệt dặn dò, nếu cô đến thì phải ở lại trong tổ.”
“Cái gì?! Anh ta… anh ta… sao anh ta có thể…” Sao Min Tae Yun lại ngang ngược thế này?
“Ha ha, tối qua Yoon Ji Hee gọi điện thoại cho Min Tae Yun hả?” Jang Chul
Oh ra hiệu cho Đường Vũ Tân ngồi xuống, rót cho cô một ly nước.
“Phải… tối qua đúng là đau lòng mà…” Đường Vũ Tân oán giận: “Ngài không biết
đổi ngày hành động à? Tối qua bọn tôi đang chơi ở bar thật high… kết quả bia uống chưa xong đã bị Min Tae Yun lôi về rồi…”
“… Nên cô muốn tôi chịu trách nhiệm việc cô không uống ngon hả?”
“Phụ trách thì không cần… chẳng qua mất hứng quá thôi…” Ôi, ông chủ Ra… cô ngắm chưa đã…
“Thật ra hôm đó tôi nghĩ một chút, cứ vậy mà buông tha cô thì quả thật có hơi khó nói.” Jang Chul Oh cười khẽ, nhìn Đường Vũ Tân.
“Vậy phải làm sao ngài mới bỏ qua cho tôi?” Đường Vũ Tân hết sức phối hợp, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp.
“Bây giờ cô không có xe, đi bộ về nhà hả?”
“Không hề…” Đường Vũ Tân chán nản nằm úp sấp xuống bàn “Công tố Min thành tài
xế tư nhân của tôi rồi… ngày nào cũng đưa tôi về… hay là ngài đổi thời
gian tấn công đi? Buổi sáng nhé?”
“…” Con nhỏ này, rốt cuộc có biết mình đang nói gì với ông không?!
“Tôi biết ngài nghĩ gì. Ngài cảm thấy chỉ tấn công tôi có một lần thì quá
khả nghi. Với tính cách của ngài nhất định phải chết mới thôi, ít nhất
cũng đến mức tuy muốn dồn tôi vào chỗ chết nhưng vì có công tố Min nên
không có cơ hội thích hợp, đúng không?”
“Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, không sai, ý của tôi là thế.”
“Vấn dề là bây giờ không có cơ hội… Yoon Ji Hee xảy ra chuyện ngài lại càng không có cơ hội…”
“Ít ra cũng phải giả vờ một chút.” Jang Chul Oh trầm ngâm.
Nè nè… cô không muốn hai người sử dụng bạo lực à… làm sao đây…
“Hay là cô phối hợp với tôi chút đi.” Nghĩ một hồi Jang Chul Oh đột nhiên ngẩng đầu lên, cười gian.
“Gì cơ?” Đường Vũ Tân có cảm giác không ổn…
“Tối nay cô tìm cơ hội tách ra, sự việc đơn giản hơn nhiều.”
“… Trong máu của Yoon Ji Hee có vi khuẩn ngu ngốc hả?” Đường Vũ Tân khó tin nhìn Jang Chul Oh.
“Sao cơ?”
“Tự tôi tách ra, để… để bị cắn? Tôi có bệnh chắc!!!” Đường Vũ Tân nổi đóa.
“Dù sao tôi cũng định hành động tối nay, cô tự nghĩ đi.” Jang Chul Oh quyết định, hoàn toàn phớt lờ cái mặt mướp đắng của Đường Vũ Tân.
“Ngài muốn làm gì thì làm đi! Lỡ mà hỏng việc, Min Tae Yun không đuổi tới
kịp, tôi lại ăn cắn một lần nữa, đừng có nói với tôi là ngài chuẩn bị há miệng lưu tình đấy…”
“Ha ha…” Jang Chul Oh lộ ra nụ cười tán thưởng “Hiện tại tôi bắt đầu cân
nhắc xem có nên giết