
i bị cào ra không có thu hoạch gì nữa.”
Đường Vũ Tân chìa cánh tay bị thương ra trước mặt Jang Chul Oh.
Bị Đường Vũ Tân chặn họng, Jang Chul Oh không đoán ra được, thực sự cô
không tiếp xúc gì hay là không muốn nói. Jang Chul Oh mím môi, cuối cùng quyết định nuốt vế sau vào bụng, ông biết nếu Đường Vũ Tân không muốn
nói, cho dù ông hút khô máu trên người cô cũng không thu được gì.
“Chú rất khẩn trương việc Yoon Ji, không cân nhắc chuyện dẫn cô bé chạy trốn thật à?” Đường Vũ Tân nhìn Jang Chul Oh muốn nói lại thôi, cười ranh
mãnh.
“…”
“Này!” Đằng xa vọng đến tiếng Hwang Soon Bum.
Đường Vũ Tân và Jang Chul Oh nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy Hwang Soon Bum
đứng cạnh hiện trường vẫy tay với họ “Kết thúc điều tra rồi, về thôi!”
“Ờ, tới liền!” Đường Vũ Tân nói rồi chạy về chỗ bọn Hwang Soon Bum trước tiên.
“Lần này giống như lần trước, cùng một hung thủ.”
Sở pháp y, người đẹp bác sĩ tháo găng tay xuống, kết luận hung thủ cùng một người.
“Có thể khẳng định là cùng một người ư?” Yoo Jung In hơi nghi ngờ, dù sao
nếu hung thủ thật sự là nữ, có thể liên tục chế ngự đàn ông đứng tuổi
chứng tỏ sức lực rất bất thường, hay là đã qua luyện tập? Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Yoo Jung In.
“Xem chỗ này.” Người đẹp bác sĩ chỉ chỉ nơi cổ “Độ dài giữa hai điểm này
giống nhau cho nên xác định chắc là cùng một hung khí. Có điều chúng ta
không kiểm tra ra dấu vết kim loại trong vết thương, rốt cuộc hung khí
là gì? Không thể là xiên nướng thịt rồi, vì nó là kim loại.”
“Bác sĩ Sok, hung thủ có khả năng là nữ không?” Yoo Jung In nói ra thắc mắc của mình.
“Nữ?” Bác sĩ Sok giật mình, suy nghĩ một lúc đáp: “Xác suất là nữ cực kỳ thấp.”
“Nhưng công tố Đường nói cô ấy nhìn thấy một phụ nữ.” Yoo Jung In quay đầu nhìn Đường Vũ Tân kiểm chứng.
“Thật sự là nữ?” Bác sĩ Sok kinh ngạc.
“Chắc là vậy, tóc dài y như Sadako.” Đường Vũ Tân không dè Yoo Jung In sẽ hỏi bác sĩ Sok, đành kiên trì đáp.
“Vậy à…” bác sĩ Sok thoáng đăm chiêu “Nếu thật sự là nữ, đại khái chỉ có một khả năng gây án.”
“Khả năng gì?” Min Tae Yun hỏi.
“.” Lúc nói hai từ đó, bác sĩ Sok nhìn Min Tae Yun bằng ánh mắt đầy thâm ý.
“Sắc…?” Choi Dong Man cà lăm. Kỳ thật Choi Dong Man nghĩ tám phần là cô gái đó
bị quấy rối mới lấy ra vũ khí phòng thân gì đó đâm vào cổ nạn nhân. Bởi
vì sau khi điều tra cho thấy cả hai nạn nhân trước đó đều uống say, nên
cậu đơn giản cho rằng có lẽ mấy người đó uống say làm bậy nên bị ngộ
sát. Ai ngờ lại đưa ra kết luận này?
“Đúng thế.” Bác sĩ Sok đi lại cạnh xác nạn nhân nói: “Mọi người xem, cả người trừ vết thương trên cổ ra không còn dấu vết gì khác nữa. Vừa rồi tôi đã kiểm tra những vị trí khác, hoàn toàn không có chỗ bị thương. Như vậy
loại trừ khả năng sau khi bị tấn công gây ra hành động vô thức dẫn tới
mất máu mà chết. Nếu hung thủ là nam, trừ phi là người thân cận bằng
không không cách nào gây án trong tình huống nạn nhân không có phản
ứng.”
“Ồ, thì ra là thế…” Yoo Jung In lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, chẳng trách công tố
Min yêu cầu cô điều tra kỹ quan hệ của nạn nhân, thì ra anh ta hoài nghi vấn đề này.
“Nhưng căn cứ lời công tố Đường, nếu hung thủ là nữ, vậy hoàn toàn có thể ra
tay hạ sát trong tình huống nạn nhân không hề chống cự.” Người đẹp bác
sĩ nói tiếp.
Nhất thời không ai nói gì nữa, đều suy diễn theo manh mối vừa có được.
“Tôi vẫn cảm thấy không đúng.” Yoo Jung In lại lên tiếng “Nạn nhân không
chết ngay lập tức, sau khi cổ bị đâm mất máu nhiều quá mới chết, mất một thời gian như vậy hung thủ làm sao mà kềm chế nạn nhân được?”
“Có lẽ là vì rượu.” Bác sĩ Sok nhún vai, tỏ ý mình chỉ có thể suy đoán tới đây.
“Mặc kệ ra sao, trước tiên chúng ta phải điều tra chung quanh nạn nhân.” Min Tae Yun khoanh tay trước ngực nói: “Yoo Jung In và Choi Dong Man tiếp
tục điều tra công việc tôi giao, có lẽ vất vả một chút nhưng đành nhờ
mọi người vậy.”
“Được, tôi biết rồi.” Yoo Jung In và Choi Dong Man đồng thanh mở miệng, tiếp
đó bóng dáng hai người một trước một sau biến mất bên ngoài sở pháp y.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người biết chuyện và một người không biết nhưng
đã bị lừa gạt là bác sĩ Sok. Lần này không đợi Min Tae Yun mở miệng,
người đẹp bác sĩ đã tự giác lấy mẫu máu ra giao cho Min Tae Yun.
“Cám ơn.” Min Tae Yun nhìn mẫu máu trong tay lại nhìn bác sĩ Sok, lần đầu tiên tỏ vẻ ôn hòa cám ơn.
“Không cần khách sáo, chỉ cần giúp được cho vụ án.” Bác sĩ Sok cười đến điên
đảo chúng sinh nhưng trên mặt không hề xen chút gợi tình, bởi cô đã biết mối quan hệ giữa công tố Min và Đường Vũ Tân. Tuy hai người còn chưa
công khai nhưng từ chỗ bọn cảnh sát Hwang cô cũng biết được ít nhiều,
hơn nữa cô biết cho dù mình nỗ lực thế nào từ đầu chí cuối Min Tae Yun
đều không thích mình. Bản thân lại không ngăn cản được trái tim yêu thầm người đàn ông này, thành thử chỉ có thể làm thế để duy trì quyết định
của anh, cố hết sức có thể…
Về đến Tổ công tố chỉ còn mỗi Min Tae Yun và Đường Vũ Tân. Sau khi nghe
hoàn chỉnh tình hình vụ án xong Hwang Soon Bum đã chạy đến bệnh viện chờ Kim Deok Hwan tỉnh. Với lại anh nhớ Đườn