Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324074

Bình chọn: 8.00/10/407 lượt.

đấy”.

“Ừ”.

“Nhớ mang quà theo đấy”.

“Biết rồi”.

“Không được đến muộn”.

Tôi không thể kiên nhẫn mà nghe tiếp được: “Phiền quá, chị đi học đây”. Tôi miết nhẹ đầu ngón tay lên ô cửa kính đã bị hơi sương làm mờ đục, phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của tôi trong đó.

Ngoài trời, những bông hoa tuyết bắt đầu rơi, thật hợp với khung cảnh ngày hôm nay. Liễu Đình phấn khích đến mức cứ mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự háo hức: “Những đôi tình nhân có thể ở bên cạnh nhau trong đêm Noel đầy tuyết, nhất định sẽ có một năm hạnh phúc”.

Khuôn mặt Liễu Đình vừa nói vừa tràn ngập niềm vui sướng.

Tôi quay đầu lại, đập đập tay lên vai Liễu Đình: “Nhìn cậu hôm nay rất vui vẻ, liệu có phải anh chàng đội trưởng đội bóng rổ đã thổ lộ hết với cậu rồi không hả?”

Mặt Liễu Đình ửng đỏ, cậu ấy cúi đầu khẽ nói: “Ừ, anh ấy nói hôm nay sẽ cùng mình đi chơi thật thoải mái, cậu có muốn đi cùng không?”

Tôi xua tay nói: “Không cần đâu, mình ghét nhất là đi xem pháo hoa, hơn nữa tối nay mình có hẹn rồi”.

Liễu Đình vừa cười vừa nói xen vào: “Anh chàng họ Lâm cũng có thể đi cùng mà, càng tăng tình bằng hữu giữa đội bóng rổ của hai trường chứ sao”.

Tôi lúng túng như ngậm hột thị, ấp úng nói: “Ai thèm quan tâm cậu ấy chứ. Thôi đi nào, sắp muộn học rồi đấy”.

Kết quả là sau giờ học tôi vẫn bị Liễu Đình kiên quyết lôi đến KTV để tham dự buổi tiệc giữa hai đội bóng rổ hai trường. Vừa bước vào sảnh, Liễu Đình đã được đội trưởng đội bóng tặng một bó hoa hồng tuyệt đẹp. Một người nào đó bật bài hát “Yêu em”, cậu ấy không hề lúng túng, cầm ngay micro lên hát một cách say sưa, thu hút các cô gái ở đó.

Trong sảnh, những ngọn nến đang sáng rực, Liễu Đình ngượng nghịu trong vòng tay của đội trưởng đội bóng, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng đáng yêu. Cậu ấy nhìn Liễu Đình bằng ánh mắt say đắm, khẽ siết chặt bàn tay Liễu Đình. Ánh mắt họ chạm nhau, khoảng không gian mờ tối trong nháy mắt như bừng lên màu hồng rực rỡ.

Tôi liếc nhìn thời gian, lễ thắp đèn cũng sắp bắt đầu, tôi đứng nép mình trong một góc rồi khe khẽ đẩy cửa bước ra ngoài sảnh.

“Sao lại về sớm thế?”. Tôi vừa ló đầu ra khỏi cửa thì gặp ngay Lâm Nguyên Nhất, bộ dạng mệt mỏi tựa vào cửa.

Cậu ấy uống nốt ngụm nước ngọt cuối cùng rồi vứt lon One and one rỗng không vào thùng rác ngay trước mặt…

Lâm Nguyên Nhất rút ra một chiếc bật lửa, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, ánh lửa vàng rực soi rọi khuôn mặt điển trai của cậu ấy. Im lặng một lúc lâu, Lâm Nguyên Nhất đột nhiên quay đầu lại nói với tôi: “Đã đến rồi sao lại về sớm như vậy, đợi chút nữa còn có pháo hoa đấy”. Khuôn mặt cậu ấy nửa hư nửa thực.

Tôi bĩu môi: “Mình có hẹn rồi”.

Lâm Nguyên Nhất nở nụ cười đau khổ: “Là Trình Chân phải không, người trong ảnh cũng là cậu ấy phải không?”

Tôi bất ngờ nhìn Lâm Nguyên Nhất: “Sao cậu biết?”

Lâm Nguyên Nhất nhún vai: “Khi cậu quan tâm một ai đó thì nhất cử nhất động của người ấy cậu cũng sẽ để ý, cho dù là chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua”, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm, “Vừa nhắc đến Trình Chân đã căng thẳng như vậy rồi, chắc hẳn cậu rất thích cậu ấy đúng không?”

Dưới ánh nến, bóng dáng cao lớn lạnh lẽo của Lâm Nguyên Nhất lại càng trở nên rõ ràng hơn, cả thế giới ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như cũng chỉ làm nền cho cậu ấy mà thôi.

“Cậu muốn nói gì?”

Một điệu nhạc kết thúc, trong sảnh vang lên tiếng cười nói rộn rã.

“Tiểu Vi” Lâm Nguyên Nhất dựa sát vào tôi, chăm chú nhìn tôi và nói: “Không phải là cậu thích Trình Chân thật đấy chứ?”

Tôi hoảng hốt lúng túng nhìn Lâm Nguyên Nhất, tất cả những hành động ấy đã tố cáo chính tôi, tôi chẳng hề có suy nghĩ gì đối với Trình Chân, nhưng tôi cảm nhận rất rõ nỗi nhớ nhung cứ mỗi ngày một nhiều thêm. Liệu đó có phải chỉ là tình cảm yêu thương của một người chị gái dành cho em trai mình hay không? Tôi không thể khẳng định được.

Không muốn phải đối mặt với sự thật trong thoáng chốc đã bị Lâm Nguyên Nhất khơi ra, lòng tôi đau nhói, có một chút cảm giác lo lắng, và hơn thế nữa đó là sự hoang mang không biết phải làm thế nào.

Tôi muốn trốn chạy, không muốn giải quyết vấn đề này, nhưng rốt cuộc vẫn không né tránh được tình cảm thực sự của bản thân. Tôi ngẩn người hồi lâu, cố dùng hết sức đẩy Lâm Nguyên Nhất ra, quay người chạy như bay, như đang trốn một điều gì đó.

Tôi đã thực sự thích Trình Chân rồi sao? Hi vọng khi đối mặt với cậu ấy, trái tim tôi có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng nhất cho chính bản thân mình. Tôi muốn đi tìm Trình Chân, tôi muốn một đáp án chính xác.

Rõ ràng biết trước mặt là vực sâu nhưng tôi vẫn muốn bước tiếp, quyết định như vậy có lẽ bản thân tôi cũng trở nên u mê rồi.

Những bông tuyết lưa thưa bay một cách vô tư lự trên bầu trời, nền trời đã chuyển hoàn toàn sang màu tối sẫm. Trong bầu không khí huyên náo ồn ã của ngày lẽ giáng sinh, tôi lại cố gắng che giấu sự lo lắng, sốt ruột trong lòng mình.

Chưa tám rưỡi tôi đã đến quảng trường trung tâm thành phố và gọi điện cho Trình Chân.

“Alo, Trình Chân à, chị đã đến rồi đây, bây giờ em đang ở đâu?”

Phía bên kia tiếng Trình Chân vang lên một cá