
y, chị bất ngờ thấy ngoài cửa,
người đàn ông đã bắt chị lặng lẽ rơi nước mắt gần hai mươi năm nay.
Giang Hoài Thâm dập tắt nửa điếu thuốc lá đang hút dở,
đưa một bó hoa bách hơp trắng muốt cho chị, nói: “Tuy đã quá mười hai giờ,
nhưng vẫn phải nói một tiếng, chúc mừng sinh nhật”.
“Ba mươi chín tuổi, ha, rất xứng đáng để chúc mừng ư?
Hay là anh nghĩ nhắc nhở tôi lại già đi một tuổi là chuyện rất sảng khoái?”.
Chị khẽ gạt bó hoa bách hợp ra, mò lấy chìa khóa định mở cửa nhưng chìa khóa cứ
như đối đầu với chị, không cách nàot ra vào ổ khóa được.
“Em uống say rồi, để anh”, Giang Hoài Thâm đang định
lấy chìa khóa thì bị chị gạt ra, bó hoa bách hợp rơi tuột xuống đất, một chiếc
hộp nhung hình trái tim rơi ra, nhưng chị không nhìn thấy.
Chị quát lên với anh: “Giang Hoài Thâm, căn nhà này là
do tôi mua, xin anh sau này đừng tự tiện đên nữa. Cút về địa bàn của anh mà lo
đám cưới đi”.
Anh không giận mà cười.
Vì đã bao năm rồi, anh lại nhìn thấy cô bé mười mấy
tuổi, suốt ngày thấy anh là mắng lưu manh thối tha.
Anh chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc hộp nhung và bó hoa
bách hơp lên, đưa đến trước mặt chị: “Chẳng lẽ em muốn anh cử hành đám cưới một
mình?”.
Chị đờ đẫn nhìn chiếc hộp hình trái tím màu đỏ rât đẹp
ấy, trong tích tãc, nơi lông ngực dội rất manh.
Chị ngần ngại đón lấy chiếc hộp nhẫn ấy, mở ra, bên
trong là chiếc nhẫn chị đã chọn lựa rất tì mi. Phải, cho dù là biết anh kết hôn
với người khác, chọn nhẫn cho người khác, nhưng chị vẫn ích kỷ xem như đang
chọn nhẫn cho mình, ngay cả độ to nhỏ của vòng nhẫn cũng chọn theo ngón áp út
của chị.
Nước mắt không còn kiềm chế được, trào ra, chị giữ
chặt cặp nhẫn ấy, khóc to.
Lời kết
Cảm khái vạn phần, trải qua bảy tháng trời, tôi đã rút
cạn tâm huyết hoàn thành “Hướng về trái tim”.
Rất nhiều độc giả đều thấy thắc mắc, vi sao tôi lại
lấy tên sách là Hướng về trái tìm1? ừ, tên sách này lấy từ bài hát
tiếng Quảng Đông Xoáy nước do Hoàng Diệu Minh và Bành Linh song ca, tôi cảm
thấy lời bài hát rất hợp với tình yêu của Giang Văn Khê và Lạc Thiên, trong đó
có một câu rất thu hút tôi: Vạn vật trên đời, hướng về trái tìm.
Ban đầu khi cấu tứ tiểu thuyết này, nữ chính trong đầu
là dạng thục nữ đáng yêu và hơi ngốc nghếch một chút, nhưng khi viết ra cứ cảm
thấy cô nàng ấy hơi lệch so với suy nghĩ ban đầu, khiến tôi rất thấy chán và
không có cảm xúc. Về sau bị mấy tác giả đả kích sự tôn nghiêm, nói rằng không
thích thì bỏ đi, kết quả khiến tôi rất giận, dù sao cũng vất vả viết ra mấy vạn
chữ rồi, bỏ thì đau quá. Thế là, tôi cố gắng phấn đấu, tôi không tin, truyện mà
tôi càng không thích càng thấy chán thì sống chết gì tôi cũng phải xây dựng
tình cảm, bồi đắp kịch tính cho nó. Kết quả cũng thấy rõ, tôi viết rất HIGH,
khiến họ lại càng kỳ thị tôi.
Đọc xong truyện, có lẽ mọi người đều đặt câu hỏi có
nên đi chữa trị chứng nhân cách phân liệt của Giang Văn Khê hay không, về câu
hỏi này, tôi không nói rõ đâu, tôi không học Y, nên đối với loại bệnh dị thường
này cũng không thể giải đáp được (độc giả: hừ hừ hừ, thực ra là lười biếng,
không muốn nói chứ gì). Mỗi người đều có hai mặt, tôi nghĩ cũng như Giang Văn
Khê, mặt mà bạn kìm nén sẽ thông qua một cách khác để giải tỏa, chỉ có điều là
tôi viết hơi quá lên thôi, về sau không miêu tả kỹ bệnh đó nữa, xem như có tình
yêu của Lạc Thiên rồi, sau khi đã có cảm giác an toàn thì tự nhiên cũng khá
hơn, thế giới rộng lớn kỳ tích luôn có (để tôi lười đến cùng đi).
So với tốc độ trước kia thì truyện này đã có thể hoàn
thành sớm hơn, nhưng đầu tháng Năm năm nay, cuộc đời tôi rơi vào thời kỳ tối
tăm nhất, người mẹ thân yêu nhất trên đời của tôi bị phát hiện mang bệnh ung
thư dạ dày giai đoạn cuối, trải qua hai tháng trời bị hành hạ kinh khủng, bà đã
qua đời vào ngày 20 tháng 1, hưởng dương chi năm mươi lăm tuổi...
Từ khi biết mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, tôi thật sự
cảm thấy cả thế giới này như sụp đổ trước mắt. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc rằng
tôi làm thế nào để hoàn thành được hơn hai mươi vạn chữ này trong tình trạng
như thế. Ngẫm ra thì trên mặt tôi, cảm xúc hiện ra đầu tiên sẽ là cười, đương
nhiên là cười khổ sở. Bởi vì quá căng thăng, tôi bât đăc dĩ phải dùng con chữ
để giảm bớt áp lực cho mình.
Để chăm sóc mẹ, bắt buộc phải ở canh giường bà suốt
đêm, không được ngủ, không nhớ rõ tôi đã cầm cự qua từng đêm dài dằng dặc như
thế bằng cách nào. Khi giở quyển sổ nhật lý dày cộp ra, toàn là những con chữ
chó gặm mà tôi viết tay cả.
Ở canh bên giường mẹ, dùng giấy bút ra sức viết Hướng
về trải tìm, thực ra tôi mong muốn nhiều hơn là bà có thể gắng gượng đến lúc
quyển sách này xuất bản, thế nhưng ước mơ này đối với tôi mà nói, là một khao
khát mãi mãi không thể thực hiện.
Thượng đế không thể nào cho bạn cả một thiên đường,
nên ông đã ban cho bạn một người mẹ, nhưng tại sao ông lại tàn nhẫn đưa mẹ của
tôi đi? Tôi, tự cho rằng mình đã bị Thượng đế tạt nhựa đường đầy người, cuộc
đời chưa bao giờ đen tối như thế, chi thấy địa ngục, không thấy thiên đường.
Kính tặng tác phẩm n