XtGem Forum catalog
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324150

Bình chọn: 8.5.00/10/415 lượt.

ầu anh muốn dạy dỗ

em, nhưng em cứ như một con gián vạn năm mặc ai giày vò thế nào cũng không

chết. Còn nữa, từ ban đầu, người cứ đòi xông vào cuộc sống của anh và khuấy đảo

nó, là em! Lúc đó, anh thực sự cảm thấy rất phiền, em vừa ngốc vừa khờ, suốt

ngày chỉ biết làm loạn, anh thực sự không biết có phải mình là kẻ thích bị

ngược đãi bẩm sinh hay không, cả ngày không bị em chọc tức cho suýt thổ huyết

thì ăn không ngon ngủ không yên. Phải, anh đã mù quáng, mù quáng mới không ăn

sáng ở nhà mỗi ngày, thả mồi bắt bóng, chạy cả nửa vòng thành phố, đến nhà ăn

sáng cùng một con heo ngốc. Không thể ngồi nhìn con heo ngốc buồn bã vì mấy

trăm tệ mới công tư bất phân, thay cô nàng tham gia cuộc thi, đêm giao thừa,

ngày đoàn tụ gia đình, lại chờ đợi con heo ấy ba tiếng đồng hồ, chỉ để đưa cô

ấy đi ngắm pháo hoa. Ngốc nhất là, vì một miếng pha lê nhỏ kia mà đấu giá với người

khác, sau đó chạy đến xin nhà thiêt kế, ngồi lại trong phòng làm việc đợi mười

mấy tiếng đồng hồ, chỉ vì muốn làm miếng pha lê kia trở thành vòng tay, kết quả

thì sao nào?”.

Giang Văn Khê ngẩn ngơ, ngước lên nhìn đôi mắt sáng

thành thật và trong vắt kia, giây sau đó, hai vai cô run run, nước mắt lại điên

cuồng rơi ra: “Cái vòng tay ấy thật sự do anh đích thân làm ư? Hay là anh nghe

thấy em và Châu Mộng Kha nói chuyện nên bây giờ dỗ dành em?”

Lạc Thiên thật sự sắp bị cô nàng này ép đến phát điên,

nghiến răng nhìn cô, anh cảm thấy nếu nói tiếp với cô dù chỉ một câu nữa thì

anh sẽ thổ huyết mà chết, anh kéo cô vào lòng, nâng mặt cô lên, hôn mạnh môi

cô.

Cô không chịu thua, đáp trả lại anh bằng cách cắn

mạnh, đá đạp điên cuồng.

Anh nếm thấy vị máu tanh trong miệng, không giận mà

cười. Đêm nay cô giống một con sử tử cái điên cuồng, đó mới là bản tính thật,

không giống trước kia lúc nào cũng nhìn anh như một con thỏ nhỏ sợ hãi.

Anh nhìn cô chăm chú, mái tóc vốn được chải rất gọn

gàng bị gió thổi rối bời, bộ lễ phục tinh tế bị xé toạc từ gấu váy đến phần

đùi, gió thổi một cái là đôi chân thon dài của cô hiện ra, chân trần đứng trên

mặt đất lạnh, nếu không phải do khóc lóc và nổi điên thì sao có thể chống lại

thời tiết giá lạnh thế này.

Bất chấp cô hét lên phản đối, anh vẫn bế cô lên nhét

vào trong xe, sau đó anh cũng chen vào, giữ chặt tay cô đưa lên cao, ấn cả

người cô vào ghế sau xe, nhướng mày giận dữ: “Giang Văn Khê, em là heo à? Lúc

nãy anh nói nhiều như thế, sao em vẫn không chịu hiểu?!”.

Cô sụt sịt không nhìn anh, cô không muốn bị lạnh nhạt,

sự cô độc giống như linh hồn bị rút mất, chi còn lại một thể xác lạnh lẽo, cô

nhất định không chịu được. Cô đã yêu anh đến không thể dứt ra được, yêu đến mức

cả trái tim cũng đau nhói.

Anh thở dài một tiếng, buông lỏng đôi tay ra, nhẹ

nhàng lau nước mắt cho cô.

Cô từ từ ngước lên, nhìn thẳng anh.

Bỗng, cô đưa hai tay giữ lấy mặt anh, áp mạnh môi mình

lên môi anh.

Anh hơi ngẩn ra, đầu tiên nếm thấy vị mặn trong miệng,

nhưng rất nhanh, anh đáp lại cô nồng nhiệt, rồi chợt cảm thấy môi đau nhói mới

nhận ra cô đang cắn anh, anh bị ép phải dứt ra. Hai người mặt đối mặt, chỉ cách

nhau một phân, anh nhìn kỹ đôi mắt rưng rưng lệ của cô nhưng lại đầy ắp sự

khiêu khích.

Đầu

ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao(2).


(2). Dịch nghĩa: Người tặng ta một cây

đào, ta báo đáp lại bằng ngọc quỳnh dao. Ý chỉ việc báo ân gấp đôi những gì

người khác đã làm cho mình.


Một tay anh giữ chặt gáy cô, tay kia siết lại, ôm chắt

lấy cô, mang một vẻ giận dữ nhanh chóng bịt lấy môi cô, trước khi cô kịp phản

kháng, môi lưỡi đã linh hoạt luồn vào, quấn lấy cô gần như ngang ngược, không

cho cô cơ hội hít thở.

Lúc này đây, cô không còn là cô ngốc chỉ biết ngoan

ngoãn nghe lời, không biết phản kháng nữa. Hai tay lách ra khỏi hai cơ thể ép

sát, thọc vào mái tóc anh, điên cuồng giằng giật.

Anh vừa tức vừa buồn cười, cùng lúc tránh né.Vì sợ đè

phải cô, đành nửa ôm lấy cô, hai người đổi hướng, anh dựa vào ghế, bế cô ngồi

lên đùi anh.

“Hết giận chưa?’, anh đưa đôi mắt nhìn đôi mắt rất đẹp

của cô, dịu dàng hỏi.

Hai tay cô chống lên ngực anh, cắn môi, hít hít mũi

rồi lẩm bẩm: “Tại sao hôm đó cãi nhau rồi anh còn đến tìm em? Nếu anh cứ bỏ đi,

không đến tìm em nữa, có lẽ em đã không buồn như bây giờ, nếu anh không đưa em

đi ngắm pháo hoa đêm ấy, nhất định em cũng sẽ không yêu anh, nhất định sẽ

không...”.

Khi nghe cô nói cô yêu anh, anh kích động muốn

nói gì đó nhưng lời lại nghẹn giữa cổ họng, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt

cho cô, sau đó dịu dàng cười nói: “Giang Văn Khê, trên thế giới này không tìm đâu

ra con heo nào ngốc hơn em nữa, từ đầu đến cuối, người anh muốn ở bên chỉ có

em! Chỉ có em!”.

Có người nói, lời nói lãng mạn nhất trên thế gian

không phải “Anh yêu em”, mà là “Ở bên nhau”, đó là lời hứa trọn đời trọn kiếp

với người yêu.

Nước mắt cô lại rơi ra, như không bao giờ ngừng,

từng giọt từng giọt rơi xuống ngực áo anh.

“Con heo ngốc nhất thế gian này là anh...” Nghiêng

người về phía trước, hai tay cô lạ nâng mặt anh lên, dịu dàng hôn lên hàng mi

dài