Pair of Vintage Old School Fru
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 8.00/10/424 lượt.

o vest của Vương Hạo Lỗi, hung hăng quát lên với hai nhân

viên phục vụ đứng lóng ngóng bên cạnh: “Các người nếu dám đến đây thì tôi đánh

hết”.

Hai nhân viên kia sợ đến nỗi lùi lại mấy bước.

“Không phải anh muốn gọi cảnh sát bắt tôi à? Không

phải anh định kiện tôi đánh anh sao? Sao bây giờ không gọi đi? Không kiện đi?

Tôi rất muốn thấy cảnh sát bắt một người có tinh thần phân liệt rồi xử lý thế

nào đây? Làm ầm lên rồi đến Cục cảnh sát, tôi xem bố anh và anh còn mặt mũi nào

không? Con trai nguyên Phó cục quản lý nhà đất mà thế này? Nếu không có bố anh,

anh là cái thá gì? Anh ấy ít nhất cũng quang minh lỗi lạc hơn anh, không nói

xấu ai sau lưng, không cướp vị hôn thê của bạn học, giở thủ đoạn với cô ấy. Mọi

thứ anh ấy có được hôm nay đều do anh ấy cố gắng mà thành. Cho dù mười năm

trước anh ấy có ngôi tù thì sao, trừ phi chính anh ấy nói với tôi rằng mười năm

trước quả thực anh ấy đã từng sai lầm, nếu không tôi sẽ không bao giờ tin. Tôi

không phải Châu Mộng Kha, tôi không phải Phương Tử Hạ, càng không phải loại con

ông cháu cha ngu ngốc tự cao tự đại hoang tưởng điên cuồng như anh!”

Lời Giang Vãn Khê khiến Lạc Thiên dừng bước, không

tiến lên nữa. Không chỉ anh, mà Phương Tử Hạ, Châu Thiệu Vũ, Đồng Kiến Thành...

tất cả đều dừng lại, cả đám người gần như quên mất mục đích đến đây.

Vẻ mặt Châu Mộng Kha hết sức khó coi, cả người lảo

đảo. Hóa ra cô đã thua hoàn toàn, cuối cùng cô đã hiểu ra vì sao Lạc Thiên lại

đẩy cô ra mà không hề do dự. Mười năm sau, cô mới dám nói rằng cô tin anh,

nhưng cô gái này lại không ngần ngại mà tuyên bố với mọi người sự tin tưởng của

cô đối với người cô yêu.

Châu Mộng Kha không kìm được đưa mắt nhìn Lạc Thiên,

anh mím chặt môi, không nói gì, nhưng đôi mắt sâu thẳm nhìn Giang Vãn Khê như

lấp lánh niềm vui khó tả.

“Bà cô già của tôi ơi, giờ tôi đã biết cô có tinh thần

phân liệt rồi, tôi sai rồi, có mắt mà không biết Thái Sơn, xin cô tha cho tôi,

đừng đánh nữa.” Vương Hạo Lỗi ho sù sụ, cứ ho nữa thì e sẽ ho cả gan một ra

mất, hắn rất hối hận, cô nàng trông có vẻ dịu dàng này trong tích tắc lại có

thể trở nên hung dữ như một con sư tử Hà Đông, bây giờ hắn hối hận tói nỗi muốn

chết rồi.

“Bây giờ mới biết ăn năn với trời thì không thấy quá

muộn rồi sao?” Giang Văn Khê lại lôi xềnh xệch Vương Hạo Lỗi đến bồn phun nước,

hôm nay cô không tẩy rửa thật kỹ cho hắn thì sao có thể phát huy hành động tính

cách phân liệt của mình đến cực hạn được.

Phương Tử Hạ là ngưòi đầu tiên không nhịn được nữa, là

người đứng ra tổ chức bữa tiệc, nếu có bạn bị thương, người đứng ra là anh ta

rất khó mà ăn nói được với ai.

Đúng lúc Giang Văn Khê lôi xềnh xệch Vương Hạo Lỗi,

định ném hắn xuống bồn phun nước thi Phương Tử Hạ đi nhanh đến, đưa tay ngăn cô

lại: “Đủ rồi, Giang tiểu thư, cho dù Vương Hạo Lỗi có lời nói hay hành động mạo

phạm đến cô, nhưng cậu ta bị cô đánh ra nông nỗi này rồi, căn cứ theo ‘Bộ luật

Hỉnh sự’ đất nước điều 234, tội cố ý gây thương tích...”.

Phương Tử Hạ chưa nói xong, Giang Văn Khê đã ngước lên

nhìn anh ta, lạnh lùng cắt ngang: “Đại luật sư Phương, đừng đọc ‘Bộ luật Hỉnh

sự’ trước một người mắc bệnh tinh thần phân liệt không thể nhận biết đúng sai

hoặc không thể kiểm soát hành vi của mình, cô ta nghe không hiểu”.

Phương Tử Hạ sững sờ, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Châu Thiệu Vũ bước lên, đến gần Giang Văn Khê, nhìn

chằm chằm cô, giọng khéo léo: “Giang tiểu thư, nếu Vương Hạo Lỗi có chỗ nào đắc

tội với cô, tôi xin thay mặt cậu ta xin lỗi, xin cô tha được thì tha. Sự việc

làm to lên đều không có lợi gì cho mọi người. Buông cậu ta ra nhé”.

Giang Văn Khê nhìn Vương Hạo Lỗi bị cô túm chặt gáy,

chi cần ra sức một chút thì cả gương mặt hắn ta đều bị nhấn chìm trong nước.

“Văn Khê, hả giận đủ rồi, buông tay đi.”

Một câu nói như thần chú, cô ngẩn người, tay thôi dùng

lực. Quay lại, cô thấy Lạc Thiên đứng sau lưng, chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen

nhánh sáng rực toát lên vẻ trầm tĩnh chín chắn thường có, khóe môi như vẫn còn

nụ cười thoáng ẫn thoáng hiện.

Khóe mắt liếc thấy bên cạnh anh, bóng dáng yếu đuối

mảnh mai kia giống như một cây kim chích mạnh vào trái tim cô.

Sở dĩ cô khó khống chế cảm xúc của mình là vì cô bất

mãn thay cho anh, cô không cho phép ai sỉ nhục anh, nhưng khi cô bảo vệ anh,

khi cô không kiểm soát được mình, thì anh lại lén lút gặp gỡ người yêu cũ. Cứ

nhớ đến cảnh Châu Mộng Kha lao vào lòng anh khóc lóc, tay anh đặt trên vai cô

ta, trái tim cô đau như bị xé nát.

Lạc Thiên, anh là đồ ngốc khờ khạo nhất thế gian, biết

rõ ở đây có bao nhiêu người chờ đợi để cười cợt anh, thế mà anh vẫn chọn đến.

Là vì cô gái kia ư? Tại sao một người không kiên định với tình yêu như cô ta,

mười năm sau, vẫn khiến anh xót xa đến độ không nỡ nhìn thấy cô ta khóc.

Nước mắt của cô khi nãy đã luôn chảy trong tim, anh có

nhìn thấy không? Khi cô phẫn nộ, anh ở đâu? Khi cô bất lực, anh ở đâu? Khi cô

cần chỗ dựa, anh ở đâu? Tại sao nhất định phải ép cô tự bảo vệ bản thân, trở

thành một đứa con gái xấu xí khiến người ta cười chê.

Trong